Uất Noãn Tâm cảm thấy chiếc xe này nhìn hơi quen.
“Ngũ thiếu, nghe nói ngài tuần trước đã cường bạo một thiếu nữ chưa vị thành niên đúng không?”
“Ngũ thiếu, xin ngài ra ngoài, chứng thật chuyện này được không?”
“Ngũ thiếu….” Các ký giả vô cùng kích động, giống như ruồi nhặng ngửi thấy một miếng thịt béo bỡ vậy.
Nửa cái trứng gà vẫn còn nghẹn lại trong họng của Uất Noãn Tâm.
Chuyện này ếm nhẹ được vài ngày, không có một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin, tại sao lại đột phanh phui ra chứ?
Bảo vệ của khu biệt thự chạy ra, kéo đám ký giả ra sau, mở đường cho xe chạy. Nhưng chiếc đó lại không chạy đi, người trong xe ngược lại mở cửa, bước ra, đi về phía đám ký giả.
Trên màn hình, Ngũ Liên y phục chỉnh tề, thái độ nhẹ nhàng, mang một cặp kính râm lớn, rất thản nhiên với đám phóng viên điên cuồng, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười xấu xa. “Một đám chó săn cùng một ông chủ, giở ra bộ dạng tranh giành để làm gì?”
Cầm một cái microphone, nhìn vào máy quay nói: “Nếu như ngươi cho rằng làm như vậy có thể lật đổ được Ngũ Liên này, không phải quá xem thường tôi rồi sao! Ai thắng ai thua, chờ xem…”
Anh ta mang microphone trả lại cho phóng viên, lái chiếc xe thể thao, ngạo mạn tăng tốc chạy thằng một mạch.
“Đáng ghét! Rõ ràng là bản thân làm, lại còn bày ra bộ dàng bị người khác đổ oan!”
Việc này, chưa chắc là cậu ấy làm.” Lương Cảnh Đường uống sữa, nhẹ nhàng nói một câu.
“Theo ý anh thì…anh ta bị người khác hãm hại sao?”
“Ngũ Liên là kẻ tàn độc, ngây thù rất nhiều, có người muốn hại cậu ta, cũng không có gì lấy làm lạ!”
Uất Noãn Tâm do dự nói: “Vậy tại sao anh lại tiếp nhận vụ án này chứ?”
“Anh là luật sư, có vụ án, anh điều tiếp nhận! Huống chi theo những bằng chứng trước mắt đều chứng minh Ngũ Liên có liên quan đến, anh muốn tra rõ vụ này!”
“Vốn không cần thiết điều tra, nhất định là do anh ta làm!”
“Em rất ghét cậu ấy sao?”
“……………” Uất Noãn Tâm không phủ nhận, biểu hiện đã nói lên tất cả.
“Bản thân là luật sư, điều cấm kỵ nhất đó là mang tình cảm đặt vào trong vụ án, rất dễ dàng dẫn đến những phán đoán sai lầm.”
“Em biết rồi! Em sẽ khống chế tình cảm của chính mình!” Uất Noãn Tâm im lặng một hồi, không nhịn được hỏi: “Anh và Ngũ Liên…có quan hệ gì?”
“Nếu như anh không trả lời, có phải quá thất lễ rồi không?”
“Không không không!” Uất Noãn Tâm vội vàng xua tay. “Là em không lễ phép, không nên tìm hiểu chuyện riêng tư của anh! Em sẽ không hỏi nữa!”
“Cám ơn em đã hiểu!” Lương Cảnh Đường không nói gì nữa. Thật ra, những chuyện đã qua vốn không phải là bí mật gì hết, anh tin cô sẽ thay chính mình giữ kín bí mật. Chỉ là, anh không muốn cô vì gia đình của anh chán ghét anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com