Khuôn mặt của Uất Noãn Tâm bởi vì sợ mà trở nên xanh lè, nhưng vẫn không thể
không giả vờ tỏ ra bình tĩnh, Ngũ Liên tiếp tục dọa cô. “Cô nói xem…tôi muốn một
cánh tay của anh ấy, hay một chiếc chân của anh ấy hả? Hay làm tôi đem chân tay
của anh ấy chặt hết đi, bán sang Thái Lan để biểu diễn xiếc thú?”
Một cơn gió lạnh từ trong đáy lòng tỏa ra, bao trùm khắp cả người, Uất Noãn
Tâm không kiềm được bất giác rùng mình. “Anh đừng có làm loạn! Những chuyện này
đều phạm luật đó!”
“Luật?” giống như vừa mới nghe thấy thứ gì đó vô cùng buồn cười, vẻ mặt của
Ngũ Liên lúc này chỉ có thể dùng từ khinh thường để hình dung. “Ở Đài Loan này,
Ngũ gia tôi là luật! Cho dù tôi thật sự muốn lấy cái mạng của anh ta, cũng không
có kẻ nào dám nói một chữ!”
“Nhưng mà, tại sao cô lại căn thẳng thế vậy chứ? Chẳng lẽ quan hệ giữa cô và
Lương Cảnh Đường không giống những gì người khác đang thấy sao? Bằng không lấy
thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, làm sao lại có thể đến đây chịu uất ức làm
một trợ lý cho luật sư chứ!”
“Tối hôm đó ở trên giường phản kháng kịch liệt như vậy, như một trinh tiết
liệt nữ, thì ra cũng không tốt đẹp giống như vậy! Cùng với một luật sư thì có
thể có được cái gì, không bằng đi theo bổn thiếu gia! Vụng trộm với vợ người
khác, tôi cũng chưa bao giờ chơi qua! Chắc hẳn rất hấp dẫn…”
Ngũ Liên đột nhiên nắm chợt lấy Uất Noãn Tâm, kéo cô vào trong lòng mình, một
tay khác giữ chặt lấy hai chân đang làm loạn của cô, đôi môi nóng bỏng đè mạnh
xuống.
“Anh muốn làm gì….buông tôi ra….cầm thú…buông tôi ra…” trong lúc hốt hoảng
vật lộn, Uất Noãn Tâm chạm vào ly trà, bắt lấy nó hắt vào mặt Ngũ Liên.
Nước trà không nóng sôi như lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nóng, Ngũ Liên nhanh
chóng buông cô ra che lấy mặt mình, đau đến nổi đóa lên. “Khốn khiếp! Cô dám hắt
vào tôi, cô chán sống rồi phải không!”
Cả một căn phòng khách đều vang vọng tiếng gào của anh!”
Toàn thân cô đều tràn đầy cảm giác sợ hãi, Uất Noãn Tâm sợ đến mức cả người
run rẩy. Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện gì, cô một chút sức để phản kháng cũng
không có!
Cũng may vào lúc đó, Lương Cảnh Đương đã trở về. Uất Noãn Tâm như được đại
xá, nhanh chóng chạy về phía anh.
Nhìn thấy vậy, Lương Cảnh Đường đại khái cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vỗ
vai của Uất Noãn Tâm. “Em trở về phòng làm việc đi!”
“Nhưng mà…” nếu như Ngũ Liên nổi điên gây phiền phức thì sao!
“Không sao! Có anh ở đây!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, nghĩ chắc hẳn anh sẽ có cách giải quyết,
Uất Noãn Tâm mới từ từ đi ra ngoài. Trong lòng thầm trách bản thân thiếu kiên
nhẫn. Nếu như vì chuyện này mà mang đến rắc rối cho Lương Cảnh Đường, cô không
biết phải làm sao đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com