Trong lòng Uất Noãn Tâm mắng hết tám đời tổ tông của anh, không muốn gây thêm
xung đột, nên mới quay người lại.
“Tôi hình như đã thấy qua cô…”
“Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!” Uất Noãn Tâm đẩy kính lên,
cố ý cuối đầu thấp chút. “Tôi mang thêm trà đến!”
Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, cô có hàng trăm ngàn kích động ở trong
lòng khi phải trực tiếp đón tiếp Ngũ Liên. Đồ thối tha! Cầm thú! Khốn khiếp!
Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Ngũ Liên, ánh mắt xẹt qua một tia, gỡ mắt
kính của cô xuống trong chớp nhoáng, Uất Noãn Tâm định đưa ra ngăn lại, nhưng
động tác của cô lại châm hơn anh. “Anh…”
“Thì ra là Nam Cung phu nhân…” Ngũ Liên ý tứ sâu xa nói một câu, ánh mắt màu
đem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm cô. Bởi vì bộ dạng ngạc
nhiên cùng
xấu hổ của cô, làm cho khóe miệng của anh nhếch lên cười, xấu xa
cùng phóng đãng. “Đã lâu không gặp! Rất nhớ đó nha…”
Âm thanh trầm thấp và gợi cảm của anh, giống như đang làm động tác hôn môi
với cô vậy, hàm chứa mười phần khiêu khích. Nhìn thấy cô càng tức giận, anh càng
cảm thấy sảng khoái mà cười ồ lên. “Mấy ngày nay vẫn không ngủ được ngon giấc,
rất nhớ đến mùi vị trên người cô…”
Anh cầm mái tóc của cô lên, hít sâu. “Mùi hương nhẹ nhàng của cô làm cho
người khác vô cùng mê mẫn.”
“Xin anh hãy tự trọng một chút đi!” Uất Noãn Tâm đẩy anh ra, liền lùi về sau
vài bước.
“Chỉ đùa thôi mà, phản ứng của cô đâu cần kịch liệt đến vậy chứ?” Ngũ Liên
rất vừa lòng với kết quả về trò đùa dai của mình, lại khôi phục lại dáng vẻ vô
tư bất cần đời của mình, hớp một ngụm trà. Nở nụ cười trêu chọc với cô: “Tập
đoàn Nam Cung sắp phá sản rồi sao? Lại để một thiếu phu nhân tự mình ra ngoài
kiếm miếng ăn.”
“Không liên quan gì đến anh!” Uất Noãn Tâm hung hăn đáp lại anh. “Nếu như anh
vì việc liên quan đến vụ án, thì bây giờ anh có thể đi được rồi! Bất luận anh
làm bất cứ chuyện gì, vụ án này, tôi nhất định theo đến cùng!”
“Nhìn không ra, cô thực có tinh thần chính nghĩa đó! Muốn chính mình trở
thành nữ thần chính nghĩa sao?” Ngũ Liên kiềm lòng không được cười ồ lên, thậm
chí ngay cả bộ dạng trêu đùa cũng đầy khiêu khích cùng mờ ám, vô cùng xinh
đẹp.
“Chẳng qua bổn thiếu gia không có thói quen thương lượng cùng đàn bà, để
Lương Cảnh Đường qua đây đi! Chúng tôi cũng còn một chuyện phải tính với
nhau!
“Anh muốn đối phó anh ấy như thế nào! Anh đừng có mà lộn xộn!”
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô, càng khiến cho Ngũ Liên muốn trêu đùa
thêm. Rất lâu vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ nào thú vị đến như vậy, làm sao có
thể bỏ qua được chứ nhỉ?
Anh trầm mặt xuống, lại mở miệng thêm một lần nữa, trên gương mặt lộ ra dáng
vẻ của một con quỷ hút máu đáng sợ, lạnh lùng. “Muốn đối đấu với tôi, kết cục sẽ
vô cùng thê thảm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com