Nếu như anh không cách nào chấp nhận được vợ cùa mình đã không còn trong
sạch nữa.
Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách đó mười mấy met nhìn về nơi cô dâu của
mình đang đứng.
Người con gái mười tám tuổi này, quả nhiên là một món hời đáng kinh ngạc. Cái
đáng nói chính là khí chất trên người cô ấy khiến người khác phải giật mình, đó
không phải là một loại khí chất hấp dẫn đầy quyến rủ mà là mùi thơm của bùn
không pha loãng bởi bất kỳ tạp hương nào tựa như một đoán sen thuần khiết vậy,
ngay cả khi hòa lẫn trong đám đông, bạn có thể bị thu hút bởi chính khí chất
toát ra từ cô ấy.
Bộ lễ phục trên người cô ấy chính là do nhà thiết kế nổi tiếng người Italia
đã mất một tuần lễ dựa vào dáng dấp của cô mà thiết kế nên bộ áo. Chiếc khăn von
màu trắng rủ xuống làn da mềm mại của cô, dưới làn tóc đen bóng hòa cùng nụ cười
nhẹ nhàng tự như gió thoảng tạo nên một vẻ đẹp thật tự nhiên cũng không kém phần
sang trọng. Cổ áo ở phía trước được thiết kết thành hình chữ V làm cho cổ áo có
chiều sâu và có chút tương phản với nét mặt ngây ngô, dịu dàng của cô. Điểm tạo
nên sức hấp dẫn đó chính là sự thuần khiết, đa cảm nhưng cũng không che lấp được
vẻ nữ tính trong cô.
Anh dám khẳng định rằng, cô dâu của anh thật sự là một báu vật hiếm thấy, so
với lần đầu tiên nhìn thấy cô càng khiến anh kinh ngạc hơn. Tuy nhiên ở trong
lòng anh, cũng chỉ có thể dừng ở mức độ thưởng thức mà thôi. Một bình hoa đẹp,
anh đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Việc anh lựa chọn cô chẳng qua chỉ là lợi dụng
cô như một công cụ giao dịch trên thương trường mà thôi. Người thật sự có thể đi
vào trong trái tim anh, chỉ có duy nhất một người, người khiến anh yêu một lòng
một dạ.
“Sự lựa chọn của cậu là chính xác đấy!” Bên cạnh bổng nhiên xuất hiện giọng
nói vang lên của một anh chàng đẹp trai – phù rễ Hướng Lăng Phong, còn nháy mắt
với anh: “So với cô ấy, Uất Linh Lung quả thật quá tầm thường rồi!”
“Cậu cho rằng, mình vì vấn đề đó mới lấy cô ấy sao?” Nam Cung Nghiêu nếch
miệng cười, ánh mặt tựa như trống rỗng nhưng lại chứ đựng nhiều ẩn ý sâu xa.
“Tất nhiên là không phải vậy rồi! Mình chẳng qua là nói lên cách nhìn nhận
tổng quan về một con người thôi mà!” Hướng Lăng Phong nhún vai một cái. Cái tên
thối tha này, quả nhiên chẳng có óc hài hước gì hết. Với nhiều năm quen biết cậu
ta như vậy, anh rất hiểu rõ tính tình của con người này. Nếu không, với cái tính
xấu đó của Nam Cung Nghiêu, anh đã sớm từ bỏ cái ghế giám đốc mà bỏ sang nơi
khác rồi.
“Theo như cách hiểu của mình thì, cậu đang có hứng thú đối với vợ mình?”
“Thì ra không phải chỉ có phụ nữ mới nhạy cảm, đàn ông cũng không ngoại lệ!”
Hướng Lăng Phong chế giễu anh. “Cậu yên tâm đi, người thật sự khiến cho mình cảm
thấy hứng thú hiện tại còn chưa xuất hiện đâu! Nếu có thể khiến cho mình yêu cô
ấy, mình tuyệt đối sẽ không buông tay. Ngay cả khi cậu là tình địch của mình,
mình tuyệt đối không nhân nhượng!” Giọng điệu tuy có vẻ như đang nói chuyện đùa,
nhưng không hề thiếu đi sự nghiêm túc.
“Mình không hề biết rằng cậu lại có thể nói ra những lời như vậy!” Nam Cung
Nghiêu liếc một cái, cũng không thèm để ý đến anh ta.
“Cậu, cái tên thối tha này, chuyên gia bóp méo ý nghĩa lời nói của mình!”
Hướng Lăng Phong cười cười rồi đấm cho anh một đấm, cùng lúc đó xem xét xung
quanh : “Thiếu Khiêm không đến dự sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com