“Không thể được! Đừng để Hà quản gia…” Uất Noãn Tâm không kịp ngăn cản, Nam
Cung Thiếu Khiêm đã bình tĩnh nói một câu: “Vào đây đi!”
Hà quản gia bưng chung canh bước vào, nhìn thấy Uất Noãn Tâm giống như một
con nai sợ hãi nằm bên cạnh Nam Cung Thiếu Khiêm. Trong mắt xẹt qua một tia kinh
ngạc, bởi vì một loại phức tạp mà biến đổi. Không biết là vô cùng tức giận, hay
là…. lo lắng. Nhưng bà cái gì cũng không hỏi đến, cũng không nói gì, rất bình
tĩnh mang chung canh đặt trên bàn.
“Hà, Hà quản gia, tôi…”
Nam Cung Thiếu Khiêm không biết sự lo lắng của cô, cho cô một nụ cười để cô
có chút an tâm. “Cô ấy hôm nay ở phòng tôi nghỉ ngơi, không cần sắp xếp công
việc cho cô ấy.”
Công việc? Hà quản gia nhíu mày lại, nhưng vẫn như cũ không nói gì hết, một
câu cũng không nói đã ra ngoài.
Uất Noãn Tâm lo âu vỗ lên trán mình. “Lần này chết chắc rồi!”
“Cô yên tâm, nhìn Hà quản gia nghiêm khắc vậy chứ, bà là một người rất tốt,
sẽ không trách phạt cô đâu!”
“Điều tôi lo lắng không phải cái này, tôi là…” Đối với cặp mắt trong suốt,
tràn ngập sự hiếu kỳ kia, Uất Noãn Tâm càng không biết giải thích như thế nào.
“Thôi kệ, tôi về phòng đây!”
“Uống hết canh gà trước đã rồi hãy đi!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo cô lại đặt
vào trong tay cô, Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng nghĩ quả nhiên là
anh em, đều có sức quyến rũ khiến người khác không thể nào cưỡng lại được. Chẳng
qua, một người thì lạnh như băng, một người thì ấm áp như mùa xuân, tính cách
hoàn toàn không giống nhau.
Cố gắng, bình tĩnh uống hết chung canh, rồi đem chung canh đặt xuống trước
mặt Nam Cung Thiếu Khiêm. “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Ưm!” Lần này anh ngoan ngoãn nhường đường, lắp bắp nhìn cô: “Cô sau này
thường xuyên đến đây với tôi, có được không?”
“Điều này, tôi cũng không thể nói trước được, phải xem tình hình đã!” Trong
đầu cô bây giờ đều là hậu quả của việc đi nhầm phòng, làm gì còn tâm trí đâu
nghĩ đến chuyện này. Tuy rằng anh đẹp tựa như thiên sứ, cô cũng đồng ý kết bạn
với anh. Nhưng cô không thể trêu vào anh trai của anh được, cô thật không muốn
tự tìm đường chết đâu!
Lúc đứng dậy mới phát hiện cổ của mình có chút đau, chạm vào, giống như bị
bỏng vậy. “Tôi hôm qua hình như bị người nào đó bóp cô, xem chút nghẹt thở, anh
có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“….” Anh nghĩ đến chuyện gì đó, có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ do dự trong chốc
lát, ngay lập tức vô cùng bình tĩnh lắc đầu. “Tôi không biết nữa! Cũng có thể cô
bị ác mộng đó!”
“Ồ…” Uất Noãn Tâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khóe môi giương lên, cho anh một
nụ cười rất sáng chói. “Cám ơn chung canh gà của anh! Tôi đi về đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com