“Anh nói bậy gì đó? Tôi chỉ đến nhà của giáo sư chuẩn bị hồ sơ cho vụ án ngày
mai thôi!”
“Vậy sao?” anh vô cùng trầm tĩnh. “Vụ án gì, mà phải chuẩn bị vào lúc nửa đêm
chứ? Cô không cảm thấy cái cớ này quá hoang đường sao?”
“Sự thật là sự vậy, anh không tin, tôi cũng hết cách!”
“Cho nên đây là cô ngầm thừa nhận sao?” giọng điệu của anh ngàng càng trầm
lắng.
“Tôi nói phải thì là phải, tôi không có gì để nói với anh!”
“Uất Noãn Tâm, cô thật to gan mà!” Anh đứng bật dậy, cả dáng người cao lớn
của anh, dường như che lấp tất cả ánh sáng của trăng. Từ trên cao nhìn xuống cô,
bây giờ cô mới có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen thẳm của anh chứa đầy những
tia máu, giống như một con mảnh thú đang tức giận.
“Đối với chồng mình không có gì để nói, cho nên nửa đêm nửa hôm mới chạy ra
ngoài đi tìm người tình của mình để nói chuyện sao? Có cần tôi phải nhắc lại cho
cô nghe, không tự giác làm tròn bổn phận làm vợ, sẽ có hậu quả như thế nào
không?”
Uất Noãn Tâm càng nghe càng cảm thấy hoang đường, lòng cũng đã lạnh rồi. “Tôi
chỉ biết đến bổn phận làm vợ, vậy còn trách nhiệm làm chồng của anh, anh đã làm
tròn chưa? Đêm xảy ra chuyện trong bữa tiệc, anh ngay cả một câu an ủi cũng
không hề có!” Cô cười lạnh, hai mắt ửng đỏ. “À, cũng có thể nói, nếu không phải
vì danh dự của nhà Nam Cung, anh vốn dĩ cũng không muốn chạy đến cứu tôi!”
“Về điểm này, cô thật không hề ngu ngốc!” anh khinh bỉ. “Loại đàn bà như cô,
nóng lòng muốn được người khác ôm ấp, tôi còn sợ trong lòng cô chán ghét tôi vì
tôi làm cản trở chuyện tốt của cô sao? Đã vậy còn bày ra bộ mặt như mình chịu
uất ức đó làm gì, cô thật ghê tởm!”
“Tôi ghê tởm sao? Anh không hề hiểu tôi, anh không có quyền xúc phạm tôi! Tôi
chỉ vì ước mơ c
ủa chính mình mà cố gắng, không phải như những gì anh đã
nói!”
“Nếu đã như vậy, tại sao ông bố thị trưởng vĩ đại của cô lại gọi điện thoại
đến cho tôi, hy vọng tôi có thể sắp xếp một chổ ở công ty cho cô. Hơn nữa còn
ngầm ám chỉ, chức vụ trợ lý tổng giám đốc nữa chứ!”
Uất Noãn Tâm ngẩn người ra: “chuyện này tôi không hề biết đến!”
Nụ cười khinh bỉ của Nam Cung Nghiêu càng sâu hơn: “Phản ứng của cô, không
khác gì so với những gì tôi dự đoán trước. Đây là thủ đoạn mà cha con các người
thường hay sử dụng sao? Một kẻ không biết xấu hổ đi xin xỏ, còn một kẻ thì làm
bộ đứng đắng, ngay thơ lắm. Thật ti tiện, xấu xa!”
“…..”
“Thân phận Nam Cung phu nhân vẫn không đủ sao, tiếp theo đó, còn muốn nhúng
tay vào tài chính của công ty sao? Bao nhiêu mới đủ thỏa mãn nhu đây? Mười tỷ?
Một trăm tỷ?” Trong mắt của anh, cô giống như giống như một con ký sinh trùng
gian ác tham lam. “Nhưng mà, cô càng tham lam. Muốn một chân giẫm hai thuyền,
cũng nên về soi mình vào gương, xem bản thân mình có cái năng lực đó không
đi.”
Cái gì mà tức giận đến không thể nói thành lời, Uất Noãn Tâm có thể hoàn toàn
hiểu được. Từ nhỏ mẹ đã dạy, đối với người khác phải thân thiện và chân thành,
phải biết vì lợi ích của người khác. Cho nên cô từ trước đến giờ chưa bao giờ
gây sự với bất kỳ người nào, nói bậy càng không thể. Nhưng ngay lúc này, cô thật
sự rất muốn hành hung, cho tên đàn ông trước mặt một đấm ngay mặt, đau đến nói
không nên lời.
Anh ta xem mình là gì chứ, ngoan cố độc đoán, không hề cho người khác bất kỳ
cơ hội nào để giải thích, liền dự theo những gì mình nghĩ mà kết luận, nghĩ cô
là một kẻ vô cùng dơ bẩn.
Khi anh xúc phạm cô, trong lúc nói những lời vu cáo vô cớ đó, anh đã thử nghĩ
lại xem bản thân mình đã làm những gì chưa.
“Nếu như đã nói xong rồi, thì mời anh đi ra, tôi…thật sự rất mệt mỏi…” Nhìn
cô giống như một con búp bê không còn chút sức lực nào, không muốn cùng anh
tranh luận, không giải thích nữa. Trong khóe mắt ẩn hiện vài giọt nước mắt,
không còn che giấu sự mềm yếu cùng bất lực của bản thân mình.
Trong lòng Nam Cung Nghiêu dường như bị đâm một nhát vậy, không thể nói rõ
cảm giác này, có chút đau. Nhưng lúc cô kịch liệt phản kháng, anh rất khó ngăn
sự tức giận của mình, muốn làm cô tổn thương nhiều hơn nữa, để vạch trừng vẻ mặt
đạo đức giả của cô. Nhưng khi cô không muốn chống đối anh nữa, yếu ớt cuối đầu
xuống, anh lại có chút không đành lòng.
Giống như… anh trách lầm cô vậy!
Nhưng ý nghĩ đó vừa hiện ra liền bị anh dẹp bỏ, anh nhắc nhở chính mình, cô
là một người phụ nữ lòng rất sâu, chẳng qua chỉ muốn giả vờ để lấy được sự thông
cảm từ anh thôi.
Anh sẽ không bao giờ nhượng bộ, càng không đáng vì cô mà nhượng bộ.
Trong tim vừa có một vết nứt hiện ra liền lập tức bị đóng băng lại, vô cùng
cứng chắc.
“Nói cho cha cô biết, chức vụ trợ lý tổng giám đốc, không cho một kẻ như cô
ngồi vào được!” Nam Cung Nghiêu nhanh nhanh bước đến cửa, chợt dừng lại, từ một
nửa bên mặt, liếc mắt về phía dáng người yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể
biến mất, nở nụ cười mỉa mai.
“Nếu như ông ta muốn biết lý do, tôi không ngại cô nói cho cha cô biết, cô
thích làm trợ lý luật sư với người đàn ông kia hơn đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com