– Thiên chúng ta đang đi đâu vậy?
Long Như Ngọc ôm lấy cánh tay hắn, đem hai viên thịt mềm mại to tròn trước ngực không ngừng cọ vào tay hắn nũng nịu hỏi, khiến hắn ngứa ngáy không thôi.
– Bí mật.
Hắn cười cười thốt ra hai chữ sau đó hung hăng véo nhẹ lên hai khoả cầu tuyết trắng mềm mại kia.
– Hừ. Giả vờ giả vịt.
Nàng hừ lạnh một tiếng mặt bỗng đổi sắc, buông tay hắn cùng chúng nữ đi một chỗ không thèm để ý hắn nữa. Mà hắn cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu rảo bước phía sau, chuyện các nàng dùng mỹ nhân kế dụ dỗ hắn mấy ngày nay cũng đã xảy ra quá nhiều nên hắn cũng không còn hụt hẫng như ban đầu nữa.
Từ khi rời khỏi di tích của Thuỷ Thần đến nay cũng được bốn ngày rồi, hắn cũng chỉ nhắm thẳng một hướng mà đi tới đến nay đã rất sâu trong Thần Ma Bí Cảnh rồi khiến các nàng thực sự khó hiểu không biết hắn cuối cùng là muốn đi chỗ nào nên mới bày ra mỹ nhân kế liên hoàn như vậy.
Sở dĩ hắn chọn đường này là vì lúc vừa tiếng vào mảnh không gian này hắn đã cảm ứng được một cổ khí tức vô cùng quen thuộc nhưng vì hắn không dám chấp nhận sự thật về những gì mà hắn cảm ứng được nên hắn không nói cho chúng nữ biết được. Hắn thực sự không tin rằng một tên da dày thịt béo, sinh mệnh lực cường hãn như vậy mà có thể… Vì thế hắn lại một mực giữ kín bí mật về nơi mình muốn tới cứ một mực nhắm chỗ sâu nhất của bí cảnh này mà đi tới, mới khiến chúng nữ nổi máu tò mò liên tục dùng mỹ nhân kế rù quyến hắn.
Lại qua ba ngày cuối cùng đám người Vô Thiên cũng tiến vào chỗ sâu nhất trong Thần Ma Bí Cảnh này, vốn dĩ họ có thể phi hành một cách nhanh chóng nhưng vì hắn tâm trạng có chút nặng nề lại thêm chúng nữ muốn ngắm cảnh săn bắt Ma Thú nên hành trình của họ mới kéo dài như vậy.
Lúc này chúng nữ nhìn hình ảnh trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm, dù là Bạch Yến Nhi là người tham gia phong ấn cái Bí cảnh này cũng không kìm được mà trợn mắt, vì trước mắt mọi người cách chừng trăm cây số xuất hiện một cái Long Huyệt to khủng khiếp.
Sở dĩ gọi nó là Long Huyệt vì nơi đó có hình một con Thần Long vô cùng dữ tợn đang nằm cuộn mình quanh một cột trụ cao ngàn thước, hơn nữa trên cây trụ khủng khiếp này có khắc hai chữ Long Huyệt to bự nhưng không giống như người làm ra mà là do móng vuốt của con gi đó tạo thành.
Khiến mọi người kinh hãi là từ bức tượng thần long cuộn mình kia lại toả ra uy áp vô cùng khủng bố khiến mọi người chân muốn nhũn ra, nhưng hắn nhẹ nhàng phất tay một cái đã đánh tan toàn bộ uy áp kia khiến các nàng rất nhanh khôi phục bình thường. Mà ánh mắt hắn nhìn về phía bức tượng Thần Long kia mang theo một tia bi thương và hoài niệm.
– Rống. Trăm ngàn năm cuối cùng lão tử cũng tìm được truyền nhân.
Đúng lúc này một tiếng long ngâm mang theo uy hiếp khủng bố vang lên, cùng một giọng nói hùng hồn, bá đạo vang lên. Từ bên trong bức tượng Thần Long kia một hư ảnh Chân Long uy mãnh xuất hiện hai mắt to như chuông đồng nhìn về phía chúng nữ, có hơi chút dừng lại chỗ tam nữ long tộc sau đó bắt đầu lướt qua nhưng đến chỗ Vô Thiên thì bỗng dưng trở nên ngốc trệ.
Thân hình tuy hư ảo nhưng tràn ngập khí thế cuồng ngạo bỗng dưng thừ ra, sau đó lại lắc lắc cái đầu lớn, mắt chớp chớp mấy cái như thể sợ mình nhìn nhầm.
– Người…. Người là… Người đó.
Sau một hồi xác đinh không phải nhìn nhầm đầu Thần Long mới mở mồm máu phun ra mấy tiếng nhưng giọng run run như thể sắp khóc tới nơi.
– Hừ lời lão tử nói năm xưa hình như ngươi quên rồi hả.
Hắn trừng mắt nhìn đầu thần long kia tức giận hỏi, tuy vậy nhưng trong giọng nói của hắn lại có chút buồn bã cùng tiếc nuối.
– Xin lỗi nhưng…
Kỳ quái chính là đầu Thần Long kia lại như trẻ nhỏ làm sai, cái đầu lớn cuối xuống ấp úng nhận sai. Ngoại trừ Yến Nhi, Tuyết Linh, Lưu Huỳnh Như thì chúng nữ còn lại khi nhìn một màn này không khỏi trợn mắt, đầy thần long kinh khủng mày trước mặt hắn lại ngoan ngoãn không khác gì trẻ con, sự thật này thật là khiến người khó tin. Mà tam nữ đã biết thân phận hẩm cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí, nhất là Tuyết Linh vốn còn chút khó tin thì nhìn cảnh này nàng cũng không thể không tin. Còn Huỳnh Như tuy không quá kinh ngạc về việc này nhưng nàng cũng phải thầm kinh hãi vì lai lịch của Thần Long này khiến nàng cũng phải sợ hết hồn, từ khi nhìn thấy nó nàng đã có chút ngờ ngợ, ngay sau khi nhìn rõ Long hồn thoát ra thì nàng mới xác định rõ ràng đầu Thần Long này chính là Thái Cổ Thần Long từng vang danh khi xưa.
Tuy hiện tại chỉ là long hồn nhưng vẫn là Thần Long cao ngạo vậy mà vẫn ngoan ngoãn cuối đầu trước mặt hắn, hơn nữa từ câu chuyện của cả hai thì rõ ràng từ lúc trước thì Thái Cổ Thần Long đã nhận thức Vô Thiên từ ngàn năm trước đủ thấy lai lịch hắn kinh khủng bực nào. Nghĩ tới đây nàng không khỏi tự hào, tuy nàng là Miêu Nữ nhưng cũng là nữ nhân thôi, mà nữ nhân thì ai lại không muốn nam nhân của mình là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa chứ vì vậy nàng tự hào thì cũng bình thường.
– Hừ đừng có mà chưng cái mặt vô tội trước mắt lão tử, tên gia hoả toa xác nhà ngươi cái tật háo sắc không chịu bỏ nên mới dẫn tới kết cục như vậy chứ gì.
Hắn tức giận giáo huấn đầu thần long kia một cái nhưng khi hắn vừa nói xong thì chúng nữ lại nhìn hắn một cách vô cùng kì quái.
– Các nàng sao lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ mặt ta nở hoa sao?
Nhìn ánh mắt kì quái của chúng nữ hắn không nhịn được hỏi một câu, hắn rõ ràng mình dường như không nói sai vậy sao lại bị nhìn băng ánh mắt kì quái như vậy chứ.
– Hi hi thúc thúc người hình như cũng rất là háo sắc a hihi.
Tiểu cô nương Long Linh Tú cười hi hi nhìn hắn vừa giải thích, mà Thái Cổ Thần Long nghe Linh Tú nói như vậy thì thầm kêu xong rồi, tuy là hơi khó hiểu tại sao hắn cũng mang theo một mớ nhân loại còn có cả Long tộc cùng cô gái từng được hắn trợ giúp xây lên cái Long Huyệt này nhưng nó lại tiếc nuối nhiều hơn vì một thiên tài Long tộc của hắn cứ như vậy mà chết đin thực là đáng tiếc. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho Thần Long hai mắt trừng lớn miệng mở to mãi không khéo lại được, chỉ thấy tiểu cô nương kia cũng không có bị hắn một tát đưa đi luân hồi mà hắn chỉ cười ha hả lên.
– Đây là các nàng tự nguyện à nha, với lại lão tử cũng không có ngốc như tên Đại trùng tử này chỉ vì háu sắc mà khiến bản thân luân lạc như vậy.
Hắn cười ha hả nhìn Chúng nữ sau đó quay đi tiếp tục tặng cho Thái Cổ Thần Long một tràng giáo huấn. Thật tội nghiệp cho một đầu Thần Long từng vang danh thiên hà vậy mà bây giờ lại như hài đồng làm sai, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Sau một hồi giáo huấn hắn mới rút ra một câu xanh rờn.
– Thôi được rồi dù gì thì ngươi cũng đã không thể tiếp tục sống nữa vậy thì nên truyền lại những gì của mình cho hậu bối đi chứ.
– Người có thể tự mình làm cũng được mà sao lại phải vì một chút truyền thừa từ ta chứ.
Thái Cổ Thần Long khó hiểu nhìn hắn.
– Lão tử không rảnh mà đợi lâu như vậy, tuy truyền thừa của các ngươi không phải là tốt nhưng chỉ cần có thể giúp các nàng tấn thăng Thần Cấp thì chuyện về sau sẽ nhanh hơn rồi.
Hắn cười cười giải thích, nếu là ai mà nói câu này sợ rằng sẽ bị Thái Cổ Thần Long đật thành tro rồi, nhưng lời này lại do hắn nói khiến Thần Long cũng không dám làm gì.
– Thôi đành vậy đằng nào cũng phải truyền, càng sớm thì càng nhanh giải thoát.
Thái Cổ Thần Long nhìn trời cảm thán một tiếng sau đó từ từ hạ xuống.