Kiều An Hảo rốt cuộc là gì của anh?
Câu hỏi này khiến bước chân Lục Cẩn Niên hơi chậm lại, chẳng qua chỉ là một
cái chớp mắt, lập tức anh liền cười khẽ một tiếng, ném ra một câu “Bệnh tâm
thần”, liền tăng tốc độ, lướt qua Tống Tương Tư, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc
sinh nhật của cô.
Bệnh thần kinh?
Tống Tương Tư bĩu môi, “cắt” một tiếng, Lục đại ảnh đế là đang mắng cô bệnh
thần kinh, hay mới là mắng cô Kiều An Hảo bị bệnh thần kinh?
–
Lúc Lục Cẩn Niên đi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư, bên ngoài
trời đã đổ mưa lớn.
Trợ lý vì có việc nên đã sớm quay về nội thành. Lục Cẩn Niên mở cửa xe, ngồi
vào chỗ điều khiển, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Mưa to tầm tả, anh ngẩn
người một lúc, rồi phát động xe, chậm rãi lên đường.
Trong xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa to ngoài xe. Thanh âm như vậy, lốp bốp
từng phát từng phát đều như đập vào nơi ***g ngực trái yếu mềm của Lục Cẩn
Niên, đập khiến trái tim anh có chút hít thở không thông, sau cùng dứt khoát
liền mở radio.
Bên trong truyền phát tin tiết mục, thị trợ lý khai chiếc xe này thì, anh ta
thích nghe nhất là kênh tiết mục tình cảm.
Thực ra, Lục Cẩn Niên khá khó hiểu, một nam trợ lý hai mươi bảy tuổi, làm sao
lại thích nghe loại tiết mục tình cảm đàn bà con gái này. Vì vậy anh vươn tay,
lúc đang định đổi đài, lại nghe được MC nam bên trong, dùng giọng khàn khàn
nhưng lại nhu hòa nói: “Tại sao đôi khi, tình yêu có thể khiến một người liều
mạng để kiếm tiền?”
Vấn đề này, như dẫn theo một dòng điện, đánh trúng ngón tay Lục Cẩn Niên. Đầu
ngón tay run rẩy một chút, sau đó liền chuẩn bị đổi tay lái, đặt trở lại lên
vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, một bên nghe như vẻ tiết mục
tình cảm này thiếu cơ sở thực tế.
“Thực ra, nhiều khi, cái bọn họ kiếm cũng không phải tiền, mà là kiếm chút ít
quyền lợi cho người họ yêu. Bởi vì khi anh yêu một người, người đó sẽ là người
đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong đời anh. Trong trái tim anh, cô ấy chính là
điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ muốn đem những thứ
tốt nhất trên thế giới này cho cô ấy.”
“Tiền không nhất định có thể so sánh một người yêu anh bao nhiêu, nhưng người
không có đồng xu dính túi thì không thể yêu.”
“Vì vậy, bọn họ liều mạng kiếm tiền, chỉ là vì để cho bản thân trở nên ưu tú
hơn, sau đó mới đi yêu người mà mình yêu sâu đậm.”
Để cho mình trở nên ưu tú hơn, sau đó đi yêu người mà mình yêu sâu đậm…
Chẳng bao lâu sau lê quý đôn chấm cơm, đáy lòng của anh, cũng là có ý niệm như
vậy.
Kế tiếp, người MC nam nói cái gì đó, Lục Cẩn Niên cũng không lắng nghe kỹ, tâm
trí vẫn đều lởn vởn những lời ấy.
Sau khi quanh quanh quẩn quẩn, vẫn có chút không muốn đi hồi tưởng lại, cũng
không muốn ***ng vào, chuyện cũ giấu ở đáy lòng nơi sâu nhất, yếu mềm nhất, cứ
như vậy từ từ hiện lên trong đầu.