Nghĩ đến đây, đáy lòng Kiều An Hạ lại nhói đau.
Chuyện đau đớn nhất của đời người, chính là phải tự tay giao người mà mình yêu
sâu đậm cho người khác.
Cho tới bây giờ, cô vẫn luôn là người ích kỷ và bốc đồng, còn anh, lại luôn
cam chịu uất ức như vậy.
Kiều An Hạ xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc,
vừa thu dọn, cô vừa rơi nước mắt.
Đợi đến thu dọn xong, Kiều An Hạ liền đặt lá đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước
lên trên bàn, cầm bút, tạm dừng một lát, rồi nhanh chóng ký tên mình lên đó,
thật vất vả mới ngừng khóc, giờ lại rơi nước mắt.
Cô kích động đóng nắp bút, vừa mới chuẩn bị đặt bút ở trên bàn, bỗng nhiên cửa
phòng ngủ bị người nào đó mở tung ra.
Kiều An Hạ bất giác quay đầu, nhìn thấy Trình Dạng toàn thân ướt sũng đứng ở
cửa.
Cô trố nhìn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trình Dạng đã đi tới trước bàn,
thấy tờ đơn ly hôn đã có chữ ký đang đặt trên bàn, cơn tức của Trình Dạng lại
bùng phát. Anh không cần suy nghĩ liền cầm lên, xé thành mảnh nhỏ, rồi ném vào
mặt Kiều An Hạ.
Mảnh vụn của giấy tuy nhẹ, nhưng bởi vì bị dùng sức ném, nên đâm vào mặt Kiều
An Hạ khiến cô cảm thấy đau đớn.
Trình Dạng như là bị chọc tức, chỉ vào Kiều An Hạ hai lần, cuối cùng lại không
nói gì cả, mà xoay người đi quanh phòng ngủ, đến bên giường thấy hành lý mà
Kiều An Hạ đã sắp xếp xong, một bụng tức giận của Trình Dạng lại càng không có
chỗ phát tiết. Anh đột nhiên giơ chân lên, đạp đổ va li hành lý, khiến nó phát
ra tiếng vang cực lớn.
“Kiều An Hạ, em…” Lời nói thô tục đã đến bên miệng, nhưng Trình Dạng vẫn cố
gắng nuốt xuống, ép bản thân phải ngậm miệng, tiếp tục dậm chân, đi quanh
phòng, cuối cùng nhìn thấy một túi rác màu đen đặt bên cạnh bàn trà, bên trong
đầy đủ các loại chai lọ.
Trình Dạng cau mày, cúi đầu, bắt đầu bới túi rác, phát hiện bên trong đầy đủ
các loại thuốc, thuốc bắc, thuốc tây… Toàn bộ đều là để điều dưỡng tử cung
buồng trứng, thuốc hỗ trợ cho việc mang thai.
Rõ ràng thật lâu trước kia, anh đã bắt cô ngừng lại việc uống thuốc, thuốc
trong nhà đều bị anh ném đi rồi, sao vẫn còn nhiều như vậy… Trong nháy mắt,
Trình Dạng đã hiểu rõ, mấy năm nay, cô luôn luôn vụng trộm uống thuốc trị liệu
sau lưng anh?
Kỳ thực đối với chuyện con cái, anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Đúng là anh rất thích trẻ con, nhưng mà anh cũng không ngại bọn họ không có
con.
Nhưng mà, anh không nghĩ tới, chuyện không thể có con này, dường như đã đâm
sâu rễ vào trong lòng cô, biến thành chấp niệm.
Trình Dạng nhìn chằm chằm này đống thuốc lớn này một lát, bỗng nhiên đứng lên,
bước nhanh tới trước mặt Kiều An Hạ, vươn tay kéo cô vào trong lòng: “Hạ Hạ,
về sau đừng làm như vậy, có được không?”
Kiều An Hạ đang yên lặng, bởi vì cái ôm và những lời này mà bỗng nhiên rơi
nước mắt.
“Trình Dạng, em không muốn rời xa anh, nhưng mà, em cũng không muốn để cho
anh…”
“Anh biết, anh đều biết cả…” Trình Dạng ôm Kiều An Hạ càng chặt hơn: “Nhưng
mà anh không thèm để ý, so với con cái, anh càng cần em hơn.”
–
Nửa năm sau, lễ Giáng Sinh.
“Trình Dạng, anh không đưa em đi xem pháo hoa sao? Sao lại dẫn em tới nơi
này?” Kiều An Hạ nhìn căn nhà cũ nát ở một vùng nông thôn, nghiêng đầu, hỏi
Trình Dạng.
Trình Dạng không nói gì, chỉ cười dịu dàng với Kiều An Hạ, cởi dây an toàn
xuống xe, lại mở cửa xe cho Kiều An Hạ, rồi nắm tay kéo cô vào trong nhà.
Trong phòng đồ đạc thật cũ nát, bên trong còn có mùi vị ẩm ướt.
Kiều An Hạ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái, Trình Dạng vẫn không
nói gì, nắm tay cô đi vào buồng trong.
Bên trong có một cậu bé tầm tám chín tuổi đang ngồi, da dẻ trắng nõn, bộ dạng
vô cùng xinh đẹp, giống như bé gái.
“Trình Dạng…” Kiều An Hạ vừa gọi tên Trình Dạng, Trình Dạng liền vẫy vẫy tay
với cậu bé này. Cậu bé rất hiểu chuyện đi tới trước mặt Kiều An Hạ và Trình
Dạng. Trình Dạng khom người xuống, vỗ vỗ bả vai cậu bé, chỉ vào Kiều An Hạ
đang đứng bên cạnh nói: “Con có muốn về nhà cùng chúng ta không? Về sau ba sẽ
là ba của con, còn đây là mẹ của con.”
–
Câu chuyện về Trình Dạng và Kiều An Hạ vẫn chưa chấm dứt, những chuyện sau này
chúng ta hãy tự tưởng tượng. Cậu bé được nhận nuôi này lớn hơn Đậu Đỏ một
tuổi. Cậu bé thường xuyên giúp Đậu Đỏ học bài và giải quyết rắc rối. Mỗi ngày
tan học đều chờ cô bé về nhà cùng. Về sau, khi hai người lớn lên đã nảy sinh
tình cảm, tạo nên một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã vô cùng đẹp đẽ.
Thời niên thiếu, các bạn từng có chấp niệm hay không?
Ở trên sân tập thể dục, ở trước cổng trường chật chội vào giờ tan học, ở bên
khung cửa sổ của lớp học ngắm nhìn ra bên ngoài, giữa đám người mặc bộ đồng
phục giống nhau đã từng nhìn thấy một người mà khiến cho mình cảm thấy rung
động hay chưa? Người mà bạn thầm mến đó, có thích người khác hay không? Đã khi
nào từng vụng trộm chờ đợi anh ấy và người trong lòng của anh ấy không ở bên
nhau nữa? Đã khi nào nhìn thấy bọn họ ở bên nhau mà cảm thấy thương tâm khổ sở
chưa? Đã khi nào nhìn thấy anh ấy đau khổ vì cãi nhau và chia tay người yêu,
mà đáy lòng lại cảm thấy hơi hơi thoải mái, cho rằng rốt cuộc bản thân cũng có
cơ hội rồi hay không? Và liệu đã bao giờ yêu anh ấy đến mức biến thành chấp
niệm hay chưa?
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân sao còn gọi là thanh xuân nữa?
Và cuối cùng, chấp niệm thời thanh xuân của bạn, rốt cuộc có được toại nguyện
không?
_HẾT TRỌN BỘ_