Khi Kiều An Hạ và Trình Dạng ra khỏi nhà hàng thì đã có người chạy xe của
Trình Dạng đến trước cửa. Theo quán tính, Trình Dạng định đưa tay ra nhận lấy
chìa khóa xe thì Kiều An Hạ lại cầm lấy chìa khóa xe trước: “Để em lái cho.”
Trình Dạng liếc nhìn Kiều An Hạ một cái nhưng cũng không nói gì thêm, mà chỉ
gật đầu đồng ý.
Mặc dù nhà họ ở ngay Bắc Kinh nhưng mỗi khi vào dịp lễ tết, Kiều An Hạ và
Trình Dạng lại qua đêm ở khách sạn. Trình Dạng đã đặt phòng ở khách sạn Bốn
Mùa từ sớm. Kiều An Hạ hỏi xong địa chỉ đã lập tức lái xe tới đó.
Bởi vì Trình Dạng phải trở về gấp để kỷ niệm ngày cưới, bôn ba cả một ngày nên
anh có chút mệt. Sau khi ngồi lên xe, anh nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Đến cửa khách sạn Kiều An Hạ nhỏ giọng đánh thức anh, Trình Dạng mở mắt ra
nhìn, có vẻ hơi hoảng hốt, anh nhìn Kiều An Hạ, chần chờ một lát, mới đi theo
cô xuống xe, vào phòng khách sạn, Trình Dạng cũng chưa tắm rửa, liền uể oải
mệt mỏi nằm ở trên giường
Kiều An Hạ vào trong phòng bếp rót một cốc nước, lúc đi vào phòng ngủ, Trình
Dạng đã hoàn toàn ngủ say, sắc mặt vẫn luôn trắng nõn nay được nhuộm thêm màu
hồng.
Kiều An Hạ gọi tên Trình Dạng mấy lần, anh đều không có phản ứng, cô lẳng lặng
nhìn chằm chằm Trình Dạng nhìn một lát, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng mà
vuốt ve khuôn mặt Trình Dạng mặt, khi vuốt ve đến cánh môi của anh, nước mắt
cô bỗng dưng tí tách rơi xuống. Nhưng ngay sau đó cô đã lập tức đứng bật dậy,
cầm lấy thẻ phòng, bước nhanh rời khỏi đó.
Kiều An Hạ đi thang máy xuống bên dưới rồi ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy
một chiếc xe có biển số quen thuộc. Cô đi lên phía trước, cửa sổ xe lập tức hạ
xuống, bên trong là Lâm Vi đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản.
Kiều An Hạ cố nén để không rơi nước mắt, cô cụp mí mắt, không muốn nhìn Lâm
Vi, chỉ nhanh chóng đưa thẻ phòng tới. Đợi đến khi Lâm Vi tiếp nhận, thân thể
của cô mới hơi hơi run rẩy một chút, vội vàng bỏ lại một câu “Hãy chăm sóc anh
ấy”, rồi lập tức xoay người, lảo đảo bước nhanh xuống đường.
–
Trên cái thế giới này, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mà những người yêu
sâu đậm, đều có một điểm chung, đó là luôn hi vọng đối phương được hạnh phúc,
cũng luôn tự cho là đúng rằng, rời xa anh, chính là vì muốn tốt cho anh, nhưng
mà cô lại quên mất một điều, cuộc sống nào có cái gì là thập toàn thập mỹ? Đôi
khi, khuyết điểm lại chính là một điều tuyệt vời nhất, cô muốn bổ sung chỗ anh
thiếu hụt, nhưng mà cô lại không biết rằng, anh sẽ vì vậy mà mất đi càng nhiều
thứ hơn!
–
Kiều An Hạ đón xe trở lại nhà, nằm sấp ở trên ghế sofa, đau đớn khóc nức nở.
Từ nhỏ cô đã là một người con gái cá tính mạnh mẽ, chỉ cần cô thích, dù có hao
tổn tâm cơ cũng muốn giành được. Cả cuộc đời này, ngoại trừ thời niên thiếu đã
từng si mê Lục Cẩn Niên nhưng không chiếm được, có cái gì mà cô không chiếm
được đâu?
Nhưng mà cô không nghĩ tới, một ngày kia, cô lại phải tự tay buông bỏ thứ mà
mình muốn có nhất.
Cô muốn cho anh có một gia đình đầm ấm, ở đó sẽ có một người vợ đối xử tốt với
anh, có một đứa con kháu khỉnh xinh xắn.
Cô không làm được điều ấy, nên cô hi vọng sẽ có một người con gái khác thật
lòng yêu anh và có thể làm được điều ấy.
Cô biết, có lẽ lúc này cô và Trình Dạng tách ra, cả hai sẽ cùng cảm thấy đau
khổ. Nhưng mà thời gian sẽ là một liều thuốc hiệu nghiệm nhất. Một ngày nào
đó, anh sẽ chữa khỏi vết thương nơi đáy lòng, giống như là trước kia, cô yêu
Lục Cẩn Niên sâu đậm như vậy, cũng đau đớn như vậy, sau này không phải là đã
được giải thoát rồi sao?
Cô rất rất yêu anh.
Cô cũng không nỡ để anh rời đi.
Nhưng mà cô không còn biện pháp nào khác, bởi vì sinh mệnh của cô không hoàn
chỉnh.