Giữa tháng năm là kỷ niệm ngày cưới của Kiều An Hạ và Trình Dạng.
Ngay đầu tuần, Trình Dạng đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng. Mấy ngày hôm đó,
Trình Dạng đang phải gấp rút ghi hình cho một bộ phim nhưng vẫn cố bớt chút
thời gian để quay về Bắc Kinh. Trên đường về nhà đón Kiều An Hạ, anh còn cố ý
lượn qua một cửa hàng, tốn gần hai giờ để chọn quà cho cô.
Kiều An Hạ nhận được điện thoại của Trình Dạng từ sớm. Lúc anh về, cô đã trang
điểm xong xuôi.
Lúc này là sáu giờ tối, Trình Dạng còn chưa vào đến nhà đã chở Kiều An Hạ tới
nhà hàng.
Gọi đồ ăn xong, lại đợi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Dạng mới lấy
món quà vừa mua từ trong túi áo ra, đưa cho Kiều An Hạ: “Kỷ niệm ngày cưới vui
vẻ.”
Kiều An Hạ tươi cười như hoa, hỏi một câu: “Quà gì thế?” Thấy Trình Dạng không
có ý định trả lời, liền vươn tay nhận lấy, mở ra. Bên trong là một chiếc lắc
tay nạm kim cương, là kiểu dáng mới nhất của Tiffany, tinh tế và xa xỉ đến lóa
cả mắt.
Chiếc lắc tay này, từ lúc Tiffany còn chưa sản xuất, Kiều An Hạ đã chú ý đến
nó. Lần đó, cô chỉ vào bản thiết kế chính thức trên trang web, nói một câu với
Trình Dạng: “Chiếc lắc tay này nhìn không tệ, rất xinh đẹp.”
“Thích không?” Trình Dạng hỏi.
“Thích.” Kiều An Hạ nắm cổ tay, khoa tay múa chân một chút, nói rằng so với
tưởng tượng của cô nó còn đẹp hơn.
Trình Dạng cười dịu dàng.
Kiều An Hạ cẩn thận đặt chiếc lắc tay vào trong hộp, thả vào trong túi, rồi
cũng nhân tiện lấy ra một cái hộp gấm, đẩy đến trước mặt Trình Dạng: “Đây là
quà kỷ niệm mà em mua cho anh.”
Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay đẳng cấp nhất, số lượng có hạn trên thế giới.
Trình Dạng cẩn thận cất vào túi áo ngực, bảo quản cẩn thận.
Đồ ăn được đưa đến rất nhanh chóng. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Không khí thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp.
Cơm nước xong, Trình Dạng đón lấy ấm trà Phổ Nhị mà người phục vụ bưng tới.
Kiều An Hạ rót trà, động tác chuẩn mực tuyệt đẹp.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, nhưng ngọn đèn ngoài cửa sổ vẫn tỏa sáng lộng lẫy.
Kiều An Hạ thổi trà, nhìn chăm chú vào Trình Dạng, sau đó bất chợt nói ra một
câu: “Trình Dạng… Cả đời này của em chỉ có một nguyện vọng, đó là hi vọng
anh có thể có được những điều tốt đẹp nhất.”
Ánh mắt Trình Dạng tỏa sáng lấp lánh: “Có em, đã là điều vô cùng tốt đẹp rồi.”
Kiều An Hạ lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu cười yếu ớt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ, ánh mắt có chút mê ly, nhưng mà khóe môi cô vẫn giương lên. Từ góc độ
của Trình Dạng nhìn lại, dường như cô đang mỉm cười. Qua một lúc lâu, Kiều An
Hạ mới chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Trình Dạng, nói: “Trình
Dạng, sau này, anh sẽ rất hạnh phúc.”
“Em cũng vậy.” Hạnh phúc của anh là do em ban cho. Hạnh phúc của em là do anh
trao tặng. Nếu anh được hạnh phúc, thì sao em có thể không hạnh phúc được chứ?
Kiều An hạ mỉm cười, chuyển hướng đề tài: “Không còn sớm nữa rồi, tính tiền
thôi.”
Trình Dạng gật đầu, đi theo người phục vụ đi quẹt thẻ tính tiền. Lúc anh xoay
người, Kiều An Hạ lại rót ra thêm hai ly trà, trong đó có một chén bị cô thả
vào một viên thuốc nhỏ.
Khi anh quay về, Kiều An Hạ đang nhìn chằm chằm vào ly trà. Viên thuốc kia đã
tan hết, nhìn ly trà lúc này không khác gì một ly trà bình thường.
“Anh uống nốt ly trà này đi.” Kiều An Hạ ngẩng đầu, nhìn Trình Dạng rồi đưa ly
trà cho anh.
Trình Dạng cũng không từ chối, cúi đầu, cầm lấy ly trà trên tay cô, uống một
hơi cạn sạch.