Người gọi điện thoại đến là mẹ Trình Dạng, mẹ chồng Kiều An Hạ.
Lúc chuông điện thoại reo, Kiều An Hạ đang ngồi xổm trước thùng rác bóc tỏi,
cô nghe thấy tiếng chuống hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiếc điện thoai di
động đang để trên ghế. Thấy cái tên được hiển thị trên đó, không hiểu sao đáy
lòng cô lại trầm xuống, khựng lại một lúc mới đứng lên cầm lấy điện thoại
nghe: “Mẹ ạ.”
“Hạ Hạ, đang bận à? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại.” Ngay sau câu chào
hỏi của Kiều An Hạ là giọng nói ấm áp của mẹ Trình Dạng truyền đến từ đầu bên
kia điện thoại.
“Không ạ…” Kiều An Hạ cụp mí mắt, giải thích qua loa: “Đang nấu cơm ạ…”
“Trình Dạng đâu? Sao không giúp con?”
“Anh ấy vừa uống chút rượu nên đang ngủ ạ.”
“Thằng bé này… Lại uống nữa? Lúc nào cũng thế…” Trong giọng nói của mẹ
Trình Dạng mang theo chút trách cứ.
“Cũng không uống nhiều ạ…” Kiều An hạ vội vàng giải thích rồi chuyển đề tài:
“Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không ạ?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là…” Mẹ Trình ở đầu bên kia ngập ngừng nói:
“… Hạ Hạ, con với Trình Dạng kết hôn cũng được tám năm rồi, con không muốn
có một đứa trẻ hay sao?”
“Mẹ…” Kiều An Hạ bất chợt không biết nói như thế nào.
Dường như mẹ Trình cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá mức đường đột, nên cười
cười, nói: “Hạ Hạ, mẹ gọi điện không phả là bắt con phải sinh con ngay, mà chỉ
muốn hỏi con một chút, khi nào thì định có em bé? Con và Trình Dạng cũng không
còn trẻ nữa, bây giờ con cũng đã là sản phụ lớn tuổi rồi. Qua mấy năm nữa, chỉ
sợ là không thể sinh được nữa…”
“Hạ Hạ, mẹ cũng đã gọi điện thoại cho Trình Dạng, mẹ biết chuyện hai đứa không
muốn có con, vấn đề là ở Trình Dạng. Nó nói nó không muốn, chỉ muốn thế giới
của hai người. Nhưng mà tư tưởng này không đúng, đợi qua vài năm nữa, các con
sẽ biết con cái có tầm quan trọng như thế nào đối với một gia đình. Không có
con, sao có coi là một gia đình hoàn chỉnh được chứ…”
“Trình Dạng hồ đồ, nhưng con không thể cũng hồ đồ theo nó. Lại nói, nhà họ
Trình chỉ có một mình Trình Dạng, ông nội nó vẫn ngày ngày trông ngóng được ôm
chắt nội. Đó là tâm nguyện cả đời này của ông cụ…”
“Hạ Hạ… Nếu con bận, sinh con xong mẹ sẽ giúp con trông cháu… Hạ Hạ, con
và Trình Dạng kết hôn đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng chưa từng yêu cầu con làm
gì, cho nên chuyện con cái, con có thể thương lượng một chút với Trình Dạng
hay không…?”
Kiều An Hạ tựa vào bàn ăn nghe giọng nói điềm đạm của mẹ Trình trong điện
thoại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô nắm chặt củ tỏi trong tay, bờ môi
mấp máy thật lâu mới gắng sức nặn ra được một câu nói: “Mẹ, con biết rồi ạ.
Con sẽ nói chuyện với Trình Dạng.”
Mẹ Trình nghe được câu này mới thấy yên tâm, lại dặn dò Kiều An Hạ nhất thiết
phải có một đứa trẻ, sau đó lại quan tâm hỏi han Kiều An Hạ vài câu, mới cúp
điện thoại.
Trong phòng bếp thật yên tĩnh, Kiều An Hạ đứng thất thần gần mười phút đồng
hồ, mới chậm rãi ngồi xổm xuống thùng rác, lại tiếp tục bóc tỏi như chưa hề
nghe một cuộc điện thoại nào, nhưng lại có một giọt nước mắt thật to, theo vỏ
tỏi rơi vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau, đợi đến khi Trình Dạng tới Truyền thông Hoàn Ảnh, cô mới tự mình
lái xe tới bệnh viện, tìm bác sĩ chuyên khoa vẫn luôn khám chữa cho cô mấy năm
qua.