Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư. Vì
để tránh chạm mặt với Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo tất nhiên không muốn đi.
Nhưng Tống Tương Tư đã cố ý thông báo cho cô, dù cô không đi cũng muốn đích
thân đi nói một tiếng. Vì vậy Kiều An Hảo liền đưa tiền cho Triệu Manh mua
chiếc túi xách hiệu Chanel, rồi tự mình mang lên tầng trên cùng.
Phòng của Tống Tương Tư là 1005. Tống Tương Tư mở cửa, thấy Kiều An Hảo thì nở
môi cười, liền nhường đường, nói: “Cô Kiều, mời vào.”
“Không cần đâu.” Kiều An Hảo cũng cười cười, đem túi trong tay đưa tới: “Vì
hơi gấp nên chưa chuẩn bị quà tặng. Cái này tặng cho cô.”
Tống Tương Tư nhìn thoáng qua nhãn hiệu bên ngoài, biết là đồ đắt tiền, nhưng
không nói ra miệng, thoải mái nhận lấy: “Cảm ơn.”
Kiều An Hảo lúc này mới lên tiếng nói mục đích chính: “Chị Tương Tư, buổi tối
tôi có chút chuyện, có thể không tham gia tiệc sinh nhật của chị được. Thật
xin lỗi.”
“Bây giờ còn sớm, chúng ta liền xuất phát, nếu buổi tối cô có việc thì sớm một
chút cũng được…” Tống Tương Tư cật lực mời Kiều An Hảo, lời còn chưa nói
hết, bất chợt cách đó không xa, câu nói lạnh lùng vọng tới: “Tống Tương Tư,
tôi cho tới bây giờ cũng không biết cô còn có sở thích miễn cưỡng người nha!”
Kiều An Hảo nghe thấy giọng Lục Cẩn Niên, vô thức cấu chặt tà áo, ổn định tâm
tình rồi nhẹ giọng nói: “Chị Tương Tư, tôi thật sự có việc, trợ lý còn đang
chờ tôi, tôi đi xuống trước.” Nói xong, do dự một chút, Kiều An Hảo quay về
phía Lục Cẩn Niên, rũ mí mắt, không nhìn đến Lục Cẩn Niên, chào hỏi một tiếng:
“Chào ông…”
Kiều An Hảo còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng đóng mạnh
cửa “rầm”. Cơ thể Kiều An Hảo khe khẽ run, ngẩng đầu, thấy cửa phòng của Lục
Cẩn Niên đã đóng chặt, cô cắn môi dưới, quay đầu về phía Tống Tương Tư miễn
cưỡng cười, nói một tiếng “tạm biệt”, liền hướng về phía thang máy rời đi.
–
Buổi tối, Tống Tương Tư cầm ly rượu, sau khi nghỉ ngơi ở ngoài ban công yên
tĩnh vắng lạnh, thấy Lục Cẩn Niên đứng một mình ở chỗ sân thượng hút thuốc,
lưỡng lự một chút, mới đạp gót giày đi tới, sau đó sóng vai đứng bên cạnh Lục
Cẩn Niên.
Nhận thấy có người tới, Lục Cẩn Niên kẹp điếu thuốc, đạm mạc quay đầu nhìn
lướt qua Tống Tương Tư, không có ý muốn mở miệng nói chuyện.
Tống Tương Tư hợp tác với Lục Cẩn Niên nhiều năm như vậy, sớm đã quen tính
cách này của anh, không để ý chút nào dựa vào lan can ban công, nhìn bầu trời
đầy sao, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, sau đó ánh mắt hả hê khi có
người gặp họa, thong dong mở miệng: “Lục đại ảnh đế, gần đây tâm tình của anh
hình như bởi vì một người phụ nữ mà trở nên cực kỳ ổn định nhỉ.”
Lục Cẩn Niên nghe như cỡ nào nhàm chán, cười nhạt “hứ” một tiếng, xoay người
rời đi.
Tống Tương Tư cũng không ngăn lại, chỉ là từ từ xoay người, nhìn bóng lưng Lục
Cẩn Niên, tuyệt không sợ chết mở miệng hỏi: “Mà người phụ nữ kia, là cô Kiều
An Hảo.”