“Mấy người bọn tớ, ai cũng có con cả rồi, chỉ còn có một mình cậu thôi đó
Trình Dạng. Cậu phải nhanh lên…” Một người bạn học có vẻ nhỏ tuổi nhất uống
một ngụm rượu rồi quay sang nói với Kiều An Hạ đứng cạnh Trình Dạng: “Chị dâu,
chị xinh đẹp như vậy, Trình Dạng lại rất anh tuấn, hai người có gene tốt phải
gọi là không còn lời gì để nói. Nếu hai người sinh con, em bé cũng sẽ rất xinh
xắn. Hai người phải nỗ lực từ bây giờ đi, đến sang năm, mấy người chúng tôi có
thể uống rượu mừng đầy tháng của em bé rồi…”
Kiều An Hạ lặng lẽ nắm chặt bàn tay, móng tay dài được cắt tỉa cắm sâu vào
lòng bàn tay khiến cô bị đau, nhưng cô vẫn gắng sức nở nụ cười yếu ớt.
Trình Dạng ôm bờ vai vợ mình, dường như cảm nhận được sự khác thường của cô,
lập tức mở miệng, ngắt lời người bạn học đang nói không ngừng nghỉ kia: “Được
rồi, chuyện của cậu với bà xã thế nào rồi hả? Lần trước tớ nghe mọi người bàn
tán ầm ĩ, cái gì mà không ở với nhau được nữa?”
Người bạn học này nghe vậy, lắc đầu thở dài một hơi: “Còn có thể thế nào chứ?
Sau bảy năm bắt đầu cảm thấy chán nản ngứa ngáy. Không hiểu sao nhìn thấy nhau
thì chỉ muốn cãi nhau, nhưng khi tách nhau ra lại cảm thấy trống trải…”
Những người đang ngồi ở đây đều đã kết hôn, người kết hôn sớm nhất thì con đã
vào tiểu học, cho nên khi nhắc đến đề tài này vô cùng có tiếng nói chung. Nhất
thời, câu chuyện được chuyển hướng, Kiều An hạ như tránh được một kiếp nạn, âm
thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng khi cúi đầu, ánh mắt cô nhìn ly rượu lại
trở nên hoảng hốt.
Mặc dù Trình Dạng là vì không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn
cô, nên vẫn luôn nói anh không muốn có con mà không phải nói cô không thể làm
mẹ. Những năm qua, cô cũng đã thử dùng vô số biện pháp nhưng vẫn chưa thể có
thai, niềm hi vọng đã từng le lói nơi đáy lòng cũng dần dần biến thành tuyệt
vọng. Mấy lần tụ họp cùng bạn bè, vừa nghe mọi người hỏi tại sao cô vẫn chưa
muốn có con là cô lại cảm thấy mình bị kích thích, không hiểu sao lại bắt đầu
căng thẳng và chột dạ như một tên trộm.
Kết thúc bữa tiệc mừng trăm ngày cặp đôi song sinh của người bạn học kia thì
đã là bốn giờ chiều. Trình Dạng uống hơi nhiều, nên Kiều An hạ đành phải lái
xe về nhà.
Dường như tâm tình của Trình Dạng không tệ, vừa vào phòng ngủ đã ôm cô gọi “Bà
xã, Hạ Hạ”, gọi một lúc lại bắt đầu hôn cô. Sau đó, hai người liền đúng lý hợp
tình làm nốt chuyện vợ chồng mà tối hôm qua Kiều An Hạ đã từ chối.
Chỉ vài phút sau khi xong việc, Trình Dạng đã ngủ say. Kiều An hạ biết tỷ lệ
mang thai của bản thân mình là rất nhỏ, nhưng vẫn học theo trên mạng, nằm ở
một tư thế dễ mang thai nhất.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Trình Dạng vang lên, trên điện thoại hiện
lên tên của một người phụ nữ – “Lâm Vi”.
Kiều An Hạ biết cái người tên là Lâm Vi này, năm ngoái truyền thông Hoàn Ảnh
đã ký được hợp đồng với một sao nữ thuộc Bắc Ảnh. Cô cũng đã hợp tác với Trình
Dạng trong một bộ phim, mặc dù lời thoại chỉ có vài câu nhưng vẫn gây được ấn
tượng với rất nhiều người.
Kiều An Hạ cũng biết, Lâm Vi này rất thích Trình Dạng, luôn muốn dùng mọi biện
pháp để tiếp cận anh.
Cũng không phải Kiều An Hạ tự tin rằng Trình Dạng sẽ không bị cướp đi, mà cô
tin tưởng, Trình Dạng sẽ không bao giờ phản bội mình.
Cho nên Kiều An Hạ để điện thoại của Trình Dạng ở chế độ yên lặng, rồi không
để ý đến cuộc gọi vừa rồi của Lâm Vi nữa.
Có lẽ là do lây nhiễm cơn buồn ngủ của Trình Dạng, nên Kiều An Hạ cũng thiếp
đi một lát. Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng sáu giờ tối. Trình Dạng vẫn còn đang
ngủ say. Khi Kiều An Hạ vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối thì lại nhận được một
cuộc điện thoại.