Kiều An Hạ trở lại phòng ngủ, liếc mắt một cái liền trông thấy ảnh cưới của
mình với Trình Dạng đang treo trên tường. Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh
cưới đến sững sờ.
Chưa đầy hai phút sau, Trình Dạng đã đẩy cửa bước vào phòng ngủ, nhìn thấy đầu
tóc của Kiều An Hạ vẫn còn ướt sũng, không nhịn được nhíu mày, “Không sấy tóc
đi, mà đứng ngây ra ở đó làm gì vậy?”
Kiều An Hạ nghe thấy tiếng Trình Dạng mới hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt khỏi
ảnh cưới. Cô quay đầu cười yếu ớt với Trình Dạng rồi chỉ vào mình trong bức
ảnh trên tường, nói: “Em bỗng phát hiện ra mình rất xinh đẹp.”
Trình Dạng cười “Ha ha”, lấy máy sấy, rồi tự nhiên kéo Kiều An Hạ ngồi lên đùi
mình, sấy tóc cho cô.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng máy sấy kêu ù ù.
Kiều An Hạ cảm nhận được ngón tay anh đang chầm chậm vuốt ve mái tóc mình thật
dịu dàng, nhưng lòng cô lại như chìm vào tận đáy cốc.
Sau khi sấy khô tóc, hai người một trước một sau lên giường. Theo thói quen,
Trình Dạng đưa tay ra ôm eo Kiều An Hạ, đây là ám hiệu giữa hai vợ chồng họ.
Kiều An Hạ biết, Trình Dạng muốn cùng cô làm chuyện vợ chồng. Nhưng có lẽ là
do hai ngày nay nghe được chuyện liên quan đến con cái quá nhiều nên Kiều An
Hạ không có hứng thú. Vào lúc Trình Dạng định cởi dây áo ngủ của cô thì cô lập
tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Trình Dạng: “Trình Dạng, hôm nay em hơi
mệt.”
Trình Dạng áp bờ môi vào vành tai cô: “Một chút là được rồi.”
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông phun bên tai khiến cô có cảm giác hơi ngứa
ngáy. Kiều An Hạ bất giác đưa đầu mình cách xa Trình Dạng ra một chút, sau đó
nói như làm nũng: “Ngày mai có được không? Hôm nay em mệt lắm.”
Trìn Dạng ngừng lại động tác, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ một lát, thấy cô kiên
trì mới không tiếp tục nữa, chỉ giúp cô cài lại áo ngủ rồi kéo cô vào trong
lòng, cưng chiều nói: “Ừ.”
Đêm càng lúc càng khuya, Kiều An Hạ không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại,
Trình Dạng nằm bên cạnh lại hô hấp đều đều, ngủ thật say.
Kiều An Hạ nghiêng đầu ghé vào ngực Trình Dạng, nghe tiếng tim đập mạnh của
anh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú
của Trình Dạng, hai hốc mắt không hiểu sao lại đỏ ửng.
Cô nghĩ, nếu có thể sinh cho anh một đứa con… Cho dù là con trai hay con
gái, nhất định anh cũng sẽ đều thích, nhất định sẽ vô cùng cưng chiều nó. Quan
trọng hơn cả, đó chính là kết tinh tình yêu của hai người họ.
Ngàn vạn người con gái trên thế gian này, khi yêu sâu sắc một người đàn ông,
đều muốn sinh cho anh ta một đứa con. Vậy mà Kiều An Hạ cô lại không thể làm
được điều đó.
Nước mắt nhất thời đong đầy khóe mắt. Kiều An Hạ lập tức quay đầu, đưa lưng về
phía Trình Dạng, lặng lẽ khóc.
Vào bữa tiệc mừng trăm ngày của hai đứa bé sinh đôi nhà người bạn học nọ, rất
nhiều người hỏi Trình Dạng, khi nào thì chuẩn bị có em bé?
Mỗi khi Kiều An Hạ nghe thấy câu hỏi này, trái tim lại bị bóp nghẹt đến đau
đớn, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Trình Dạng đứng bên cạnh ôm vai cô, cầm ly rượu, cười đến là thoải mái: “Tớ
không có thích trẻ con lắm. So với trẻ con thì tớ lại thích nuôi mấy con chó
hơn.”
“Thôi đi, lúc trước khi còn học đại học, không biết kẻ nào uống rượu vào đã
nói: Mai sau muốn sinh một trai một gái. Trai gái song toàn, thì đời người mới
thắng lợi hả?!” Bạn học của Trình Dạng bóc mẽ anh.