【 Mặc cho vật đổi sao dời, anh cũng chỉ yêu em 】
Năm tháng như thoi đưa, quãng thời gian tám năm chầm chậm trôi qua như dòng
nước chảy. Bánh Mật và Đậu Đỏ cũng đã đến tuổi đi học tiểu học.
Vào ngày trước ngày nhập học mùng Một tháng Chín, đúng dịp Tết Trung Thu, Lục
Cẩn Niên và Kiều An Hảo mang theo Bánh Mật, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư mang
theo Đậu Đỏ, cùng với hai vợ chồng Trình Dạng và Kiều An Hạ tới nhà cũ của nhà
họ Kiều nghỉ lễ.
Mặc dù Hàn Như Sơ và Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo bị vây giữa những ân ân oán
oán, mẹ Kiều đã từng không thèm nhìn mặt Hàn Như Sơ. Nhưng mà dù sao thì cũng
là do Hàn Như Sơ đã gây ra tội nghiệt, hơn nữa Hứa Gia Mộc lại là đứa bé mà
ông bà Kiều xem từ nhỏ đến lớn, cho nên ngược lại, mối quan hệ giữa bọn họ
không bị ảnh hưởng chút nào.
Một đám người lớn nhưng lại chỉ có hai đứa bé nên ai cũng đều cưng chiều yêu
thương hai đứa nhóc này. Vào lúc Đậu Đỏ được hai tuổi rưỡi, Hứa Gia Mộc mới
biết đến sự tồn tại của con gái mình, nên anh luôn luôn cố gắng thân thiết với
bé. Nhưng chờ đến khi gặp phải Trình Dạng và Kiều An Hạ thì dường như anh lại
bị bỏ rơi mất rồi.
Tết Trung Thu, người một nhà vui vẻ hòa thuận, Bánh Mật và Đậu Đỏ đùa nghịch
vui vẻ. Đến mười giờ đêm, hai đứa bé đã mệt muốn chết rồi, một đứa nằm trong
lòng Trình Dạng, một đứa nằm trong lòng Kiều An Hạ, ngủ thật say.
Mẹ Kiều đành phải sai người đi chuẩn bị phòng.
Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc đang định đứng dậy, bế con mình lên lầu ngủ, thì
Trình Dạng và Kiều An Hạ lại giành trước, mỗi người bế một đứa đi lên lầu.
Kiều An Hạ đặt Bánh Mật xuống, đi vào toilet lấy một chiếc khăn lông ẩm. Lúc
đi ra, cô bắt gặp Trình Dạng đang ngồi ở đầu giường, nhìn chăm chú vào Đậu Đỏ
và Bánh Mật đang nằm song song trên giường, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa yêu
thương. Thậm chí, trên gương mặt anh còn thoáng qua vẻ hâm mộ không dễ gì phát
hiện.
Kiều An Hạ đứng ở cửa toilet một lúc lâu, tận đến khi cửa phòng bị Kiều An Hảo
đẩy ra, Trình Dạng lấy lại tinh thần, Kiều An Hạ mới tươi cười cầm lấy chiếc
khăn lông ẩm đến bên giường, lau mặt cho hai đứa bé.
Lúc ba người từ trên lầu đi xuống, mẹ Kiều đang lôi kéo Tống Tương Tư, tán gẫu
chút chuyện bát quái trong làng giải trí.
Trước kia, mẹ Kiều chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với những chuyện trong
làng giải trí, nhưng kể từ khi bà có con rể Trình Dạng – là người hoạt động
trong làng giải trí, thì lại cũng giống mấy cô gái trẻ, truy lùng các ngôi sao
mới nổi.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa Tống Tương Tư và mẹ Kiều dừng lại ở một đạo
diễn. Mẹ Kiều tò mò hỏi: “Đạo diễn kia có bảy đứa con thật sao?”
Tống Tương Tư gật đầu, nói: “Thật ạ.”
Đúng lúc này, Kiều An Hạ từ trên lầu đi xuống, nghe thấy mẹ Kiều nói một câu:
“Có thể sinh nhiều con như vậy, cho dù bị phạt tiền, cũng là có phúc.”
Tống Tương Tư là người giàu tình cảm, biết Kiều An Hạ không thể có con, lập
tức lảng sang chuyện khác.
Kiều An Hạ biết ý của Tống Tương Tư, nên cũng giả vờ như không nghe thấy gì
cả, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bầu không khí lại tiếp tục hài hòa êm đẹp, tận đến mười hai giờ đêm, ba cặp
đôi này mới rời khỏi nhà họ Kiều.
Trên đường về nhà, Trình Dạng tiếp một cuộc điện thoại, đại khái là bạn học
cùng đại học của anh gọi điện tới, nói vợ mình mới sinh đôi, mời anh tới uống
rượu mừng tiệc trăm ngày của hai đứa bé.
Trình Dạng nói chúc mừng xong, lại cam đoan khẳng định sẽ tới rồi mới cúp điện
thoại.
Kiều An Hạ vốn đang ngồi bên ghế lái phụ, có chút buồn ngủ, sau khi nghe được
cú điện thoại này, cô đã gần như tỉnh táo ngay lập tức.