【 Vợ chồng Lục Kiều ân ái 】
( một )
Từ nhỏ Kiều An Hảo đã lớn lên trong gia đình giàu có, vốn được nuông chiều từ
bé.
Trong vòng nửa năm Lục Cẩn Niên rời đi, cô ở một mình, đóng tiền điện, quét
dọn vệ sinh, đổi bóng đèn, những cái căn bản của cuộc sống bình thường cũng
đều dần dần học được, sau khi kết hôn, Lục Cẩn Niên hứa sẽ nuông chiều cô, gần
như tất cả mọi chuyện đều không cần cô làm cô nghĩ, vì vậy dần dần làm cho
Kiều An Hảo gặp chuyện gì cũng có thói quen lệ thuộc vào Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hạ không có cách nào mang thai được, đối với ba Kiều mẹ Kiều mà nói,
Tiểu Niên Cao chính là bảo bối, mẹ Kiều thỉnh thoảng lại tìm lý do đưa Tiểu
Niên Cao trở về nhà họ Kiều ở.
Hôm nay nhiệt độ Bắc Kinh đột nhiên giảm xuống, khi Lục Cẩn Niên về nhà, liên
tục nhảy mũi, đúng dịp mẹ Kiều đến thăm Tiểu Niên Cao, mượn cơ hội này phát
huy, nói sợ Lục Cẩn Niên lây vi khuẩn qua cho Tiểu Niên Cao, không nói hai lời
liền mang Tiểu Niên Cao trở về nhà họ Kiều, để cho Kiều An Hảo chăm sóc Lục
Cẩn Niên dưỡng bệnh thật tốt.
Vốn là Lục Cẩn Niên cũng không có gì nghiêm trọng, không biết có phải nguyên
nhân là bị mẹ Kiều nói như vậy hay không, mà chín giờ tối, thật sự phát sốt,
anh không thích đi bệnh viện, hôm nay dì Trần có chuyện bận, cũng không còn ở
Cẩm Tú Viên, cho nên nhiệm vụ chăm sóc Lục Cẩn Niên liền rơi xuống người Kiều
An Hảo.
Trong nhà có thuốc dự phòng, kể từ sau khi kết hôn, hòm thuốc gần như chỉ có
mỗi Lục Cẩn Niên động tới, cho nên Kiều An Hảo vừa vòng quanh phòng ngủ tìm tủ
sắt, vừa hỏi người có vẻ không còn chút tinh thần nào Lục Cẩn Niên đang nằm
trên giường: “Ông xã, hòm thuốc để ở đâu?”
Giọng nói Lục Cẩn Niên giống như không còn hơi sức: “Dưới tủ TV.”
Sau khi Kiều An Hảo tìm được, không phải đi xem sách hướng dẫn cách dùng
thuốc, ngược lại theo thói quen đi hỏi Lục Cẩn Niên: “Bị cảm nên uống những
thuốc nào?”
“Thuốc viêm họng có uống được hay không?”
“Uống mấy viên?”
Lục Cẩn Niên rất khó chịu, nhưng đối mặt những vấn đề Kiều An Hảo hỏi, lại
không có chút nào là không chịu được, anh một bên trả lời, vừa chống thân thể
mệt mỏi dậy, giọng điệu ôn hòa nói: “Mang hòm thuốc tới đây.”
Kiều An Hảo ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩn Niên ở trong hòm thuốc lấy cho mình
hai loại thuốc.
Kiều An Hảo không chuẩn bị nước, vội vàng chạy xuống lầu, cửa phòng ngủ không
có đóng, Lục Cẩn Niên nằm nửa người ở trên giường, đợi trong chốc lát, lại
nghe được phía dưới truyền đến tiếng vang lanh lảnh, là âm thanh ly thủy tinh
rơi xuống đất, Lục Cẩn Niên không để ý thân thể khó chịu, vội vàng xuống
giường, chạy vội ra ngoài, thấy Kiều An Hảo đang chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt
mảnh vỡ ly thủy tinh trên đất, anh vội vàng bước xuống cầu thang chạy qua, bắt
tay của cô: “Để anh dọn dẹp, em lấy giúp anh bao tay cao su ra đây.”
Kiều An Hảo nhanh chóng cầm bao tay trở lại, cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của
Lục Cẩn Niên, liền muốn chính mình mang bao tay đi nhặt, lại bị Lục Cẩn Niên
giành trước mang vào, vừa mang, vừa ngồi xổm người xuống xử lý sạch sẽ đống
bừa bãi trên mặt đất, sau đó rót cho mình một ly nước, dắt tay Kiều An Hảo lên
lầu.
Lục Cẩn Niên uống thuốc, liền mệt mỏi nằm ở trên giường, Kiều An Hảo vươn tay
sờ sờ trán của anh, phát hiện lại nóng hơn, cô nghĩ đến rõ ràng chính mình nên
chăm sóc anh, nhưng kết quả lại gây phiền toái cho anh hơn, hơn nữa cô được
Lục Cẩn Niên cưng chìu, trong nhà có một số đồ vật cũng không biết để ở đâu,
đáy mắt Kiều An Hảo hiện lên một tia áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Lục
Cẩn Niên: “Lục Cẩn Niên, có phải em là một người vợ rất tệ hay không?”
“Hả?” Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi nâng mí mắt lên, giống như rất
là nghi hoặc tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này.