Cô không muốn chính mình sống lý trí như vậy nữa, cô muốn kích động một lần,
phóng túng một lần.
Nghĩ tới đây, Tống Tương Tư không nhịn được dùng sức hôn Hứa Gia Mộc sâu sắc
hơn.
Hương vị trên môi cô, vẫn giống như trong ký ức của anh, để cho đại não của
anh trong nháy mắt có chút trì trệ, ước chừng dừng lại ba phút, anh mới không
kiềm chế được hôn trả lại cô.
Sức lực cô ôm cổ anh, không nhịn được lại tăng thêm, anh hôn cô càng ngày càng
sâu.
Xung quanh mọi người không ngừng qua lại, bọn họ lại không coi ai ra gì vẫn
hôn nhau, thật lâu sau đó mới ngừng lại, Tống Tương Tư nhẹ nhàng kéo khoảng
cách môi của mình từ trên môi Hứa Gia Mộc ra một chút, cô chăm chú nhìn ánh
mắt của anh, nói: “Gia Mộc, em không có kết hôn.”
Hứa Gia Mộc ngẩn ra, sau đó đáy lòng lại nổi lên một cỗ kích động, không có
kết hôn là có ý gì? Sau đó đáy lòng Hứa Gia Mộc tỏa ra một cỗ mừng như điên,
anh còn chưa kịp xác định với Tống Tương Tư, giọng nói Tống Tương Tư đã vang
lên lần nữa: “Còn nữa, Tiểu Hồng Đậu không phải ba tuổi, là hai tuổi rưỡi.”
Đại não Hứa Gia Mộc hoàn toàn dừng lại, giống như là không hiểu hàm nghĩa
trong lời nói của cô.
“Gia Mộc, anh đã nói, nếu như em ở nước Mĩ mệt mỏi, hoặc là không chịu nổi
nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh đều có thể đưa em
trở về. . . . . .” Tống Tương Tư nắm tay Hứa Gia Mộc, bởi vì khẩn trương, khẽ
dùng sức, cô ngừng thở, cuối cùng nói ra lời nói ở sâu trong đáy lòng: “. . .
. . . Cho nên, bây giờ anh có thể đưa em trở về không?”
Hôm đó Hứa Gia Mộc vẫn là rời đi nước Mĩ, trở về Trung Quốc.
Trước khi đi anh đưa Tống Tương Tư về nhà, đối mặt những lời đó của cô, nhìn
anh thật sự rất bình tĩnh, một câu cũng không đáp lại cô.
Chính là bộ dạng vô cùng bình tĩnh đó của Hứa Gia Mộc, làm cho đáy lòng của
Tống Tương Tư có chút thấp thỏm khẩn trương, cô không hiểu được cuối cùng
người đàn ông này là có ý gì.
Sau khi Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, cũng không có liên lạc với Tống Tương
Tư.
Tống Tương Tư cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc, mỗi ngày cô vẫn
như cũ ở với Tiểu Hồng Đậu, tuy nhiên đều sẽ không kiềm được mà thất thần.
Vào một buổi chiều sau một tuần Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, Tống Tương Tư
và Tiểu Hồng Đậu đang ngủ trưa, trong lúc bất chợt truyền đến tiếng chuông
cửa.
Tống Tương Tư sợ tiếng chuông cửa đánh thức Tiểu Hồng Đậu, vội vàng đứng dậy,
đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là người một tuần trước, không nói tiếng nào đã đi mất
Hứa Gia Mộc.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn
chưa lên tiếng, Hứa Gia Mộc đã nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nhẹ nhàng chậm
chạp mà nói: “Anh đã dỡ bỏ bia mộ kia. . . . . . Anh dùng thời gian mấy ngày
này, sửa một phòng ở biệt thự Cẩm Tú Viên thành phòng trò chơi của đứa bé. . .
. . . Anh đã liên lạc xong nơi của hành hôn lễ, anh cũng đã điền xong danh
sách khách mời. . . . . . Tất cả tất cả, anh đều chuẩn bị xong, hiện tại anh
chỉ còn thiếu một người vợ. . . . .”
Thì ra là, ngày đó anh không nói lời nào đã trở về nước, là đi làm những
chuyện này sao?
Đáy mắt Tống Tương Tư nổi lên một tầng nóng ẩm.
Hứa Gia Mộc bất an đưa tới hai tấm vé máy bay: “Em không phải nói, muốn trở về
nước sao? Hiện tại anh tới đón em. . . . . .”
Tống Tương Tư cúi đầu, nhìn tên tuổi trên hai tấm vé máy bay, một là Tống
Tương Tư , một là Tiểu Hồng Đậu.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm vé máy bay hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa
Gia Mộc, yêu kiều cười ra tiếng.
Hứa Gia Mộc đứng ở trước mặt của cô, không nói gì, chăm chú nhìn nụ cười như
hoa nở của cô thật lâu, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng nâng lên.
Hết trọn bộ.
【 Truyện vui thứ nhất: Ba mẹ rơi xuống nước con cứu người nào? 】
Lúc Tiểu Niên Cao ba tuổi, có một lần đi dạo cửa hàng tổng hợp với Lục Cẩn
Niên và Kiều An Hảo bị ký giả ngăn lại, sau khi ký giả phỏng vấn Lục Cẩn Niên
và Kiều An Hảo xong, liền tùy tiện trêu chọc Tiểu Niên Cao đáng yêu: “Nếu như
ba mẹ của con đồng thời rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?”
Tiểu Niên Cao tuyệt không lo lắng nói: “Ba sẽ cứu mẹ, con chỉ cần đứng trên bờ
nhìn là tốt rồi.”
Ký giả: “Giả sử cả ba và mẹ đều không biết bơi?”
Tiểu Niên Cao mặt đầy khổ sở nhìn ký giả: “Nhưng con cũng không biết bơi mà.”
(Tiểu Niên Cao rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, duy nhất chỉ có bơi lội,
dạy như thế nào cũng không học được, đến bây giờ cũng chỉ có thể mang phao bơi
ở trong nước đập nước đứng tại chỗ, thậm chí nhiều lần bị Lục Cẩn Niên mắng
ngu ngốc.)
Ký giả tiếp tục bổ sung giả thiết: “Giả sử, con biết bơi, nhưng ba mẹ của con
không biết.”
Tiểu Niên Cao ngẹo đầu nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút, khẳng định với
ký giả: “Bọn họ cũng sẽ không?”
Ký giả gật đầu: “Không biết.”
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Niên Cao liếc nganh liếc dọc, tiếp tục tìm kiếm
khẳng định: “Con sẽ?”
Ký giả gật đầu: “Đúng.”
Trong nháy mắt đáy mắt Tiểu Niên Cao phát ra ánh sáng, hết sức cao hứng nói:
“Nếu là như vậy, con liền nhảy xuống, bơi qua bơi lại xung quanh Lục ảnh đế,
sau đó nói cho ông ấy biết, cha thật ngu ngốc!”
Ký giả cùng Kiều An Hảo đồng thời bật cười.
Lục ảnh đế đen mặt.