Hôn Trộm 55 Lần – Chương 930: Kéo dài [18] – Botruyen

Hôn Trộm 55 Lần - Chương 930: Kéo dài [18]

Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư ở lại nhà ba Tống đến qua đầu tháng bảy mới về
Bắc Kinh.

Sáng hôm ấy ngồi máy bay về đến Bắc Kinh mới hơn một giờ chiều.

Xe của Hứa Gia Mộc đã đỗ ở sân bay Bắc Kinh chờ, anh lái xe đưa Tống Tương Tư
về nhà trọ Tô Uyển.

Suốt quãng đường không hề bị tắc, chưa tới 40 phút đã về đến nơi.

Xuống xe trước, Tống Tương Tư quay đầu nở nụ cười hiếm hoi với Hứa Gia Mộc,
giọng ôn hòa nói: “Gia Mộc, thời gian này, cám ơn anh.”

Hứa Gia Mộc khóa xe, nở nụ cười với Tống Tương Tư, anh chăm chú nhìn cô hồi
lâu rồi nói: “Số điện thoại của anh không đổi, em có việc gì thì gọi cho anh.”

Ngừng một chút, Hứa Gia Mộc lại bổ sung: “Em còn nhớ số điện thoại của anh
không? Nếu không nhớ…”

Hứa Gia Mộc tìm trong xe, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Tống Tương Tư: “Trên
này có tất cả các phương thức liên hệ với anh.”

Tống Tương Tư không có đưa tay ra nhận, chỉ mỉm cười yếu ớt nhìn Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc chớp mắt nhìn Tống Tương Tư, sau đó nhìn thoáng qua danh thiếp của
mình, qua một lúc lại nói: “Tương Tư, anh đã đồng ý với ba em, sẽ chăm sóc em
thật tốt, em lưu lại cách liên lạc với anh, bất cứ khi nào em cần anh đều có
thể…”

“Gia Mộc.” Tống Tương Tư bỗng nhiên ngắt lời anh, “Em đã gọi điện thoại cho
đạo diễn, ngày mai tiếp tục quay quảng cáo.”

“Không phải anh đã nói rồi sao? Về Bắc Kinh em cứ nghỉ ngơi vài hôm, việc quay
quảng cáo không cần gấp…” Hứa Gia Mộc nhíu mày.

“Gia Mộc.” Tống Tương Tư lại lần nữa ngắt lời anh, sau đó lại gọi tên anh:
“Gia Mộc, quay quảng cáo khoảng một tuần nữa là xong rồi, thứ tư tuần sau em
muốn về Mỹ.”

Hứa Gia Mộc nhìn biểu cảm của Tống Tương Tư, bỗng dưng ngớ ra, đập mạnh một
cái rồi mới hỏi lại một câu: “Về Mỹ?”

“Vâng.” Tống Tương Tư nhẹ nhàng đáp, không nói thêm gì nữa.

Lần này cô trở về, vốn là vì ba bị bệnh nặng, giờ đây ba đã qua đời, cô cũng
nên đi thôi.

Cô cực kỳ cảm ơn anh trong thời gian này đã chiếu cố cô rất nhiều, nhưng, anh
và cô xa nhau rồi chính là xa nhau thôi.

Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, Hứa Gia Mộc thật lâu không lên tiếng, Tống Tương
Tư lần nữa mở lời: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em xuống xe trước.”

Hứa Gia Mộc nghe như không nghe thấy cô nói, nhìn thẳng con phố phía trước,
nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Tạm biệt.” Tống Tương Tư đẩy cửa, xuống xe, sau đó đóng cửa xe, xoay người đi
vào khu trọ Tô Uyển.

Hứa Gia Mộc vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong xe, run rẩy nắm danh thiếp
trong tay.

Sau khi quay về Bắc Kinh, ngay ngày hôm sau Hứa Gia Mộc tới công ty Hứa thị,
nghỉ mười ngày rồi, công việc xếp thành núi, liên tục trong một ngày dự ba
cuộc họp về tòa nhà cao tầng, tài liệu khẩn cấp đóng dấu mỏi tay, buổi tối
tăng ca đến tận khuya, trực tiếp ngủ lại công ty.

Liên tục giằng co đến sứt đầu mẻ trán trong bốn ngày, cuối cùng xử lý sạch sẽ
công việc, mà cuối tuần này, thời gian cũng đã qua 0,8%.

Những lúc công việc vội vàng, dồn hết tâm trí vào làm thì không còn cảm thấy
khó chịu nữa, nhưng một khi rảnh rỗi, càng nghĩ lại càng bế tắc, vì vậy lại
tìm việc gì để làm, buổi tối Hứa Gia Mộc đều hẹn khách hàng ở nhà hàng ăn hải
sản, sau đó, anh ở đây mấy ngày liền đều không gặp Tống Tương Tư.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.