Hôn Trộm 55 Lần – Chương 924: Kéo dài (12) – Botruyen

Hôn Trộm 55 Lần - Chương 924: Kéo dài (12)

Ba Tống nói xong, tay run run, từ phía dưới gối đầu, lấy ra một tờ chi phiếu,
đưa cho Hứa Gia Mộc: “Trong đây có 10 vạn đồng tiền, không phải tiền của Tư
Tư, là những năm gần đây, bản thân bác kiếm được, cả gốc lẫn lãi, trả lại cho
cháu.”

Hứa Gia Mộc hơi cau mày, không nhận lấy.

Ba Tống lại nhét vào trong tay Hứa Gia Mộc: “Chờ đến tương lai cháu làm cha,
sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của bác, là một người ta, bác tình nguyện
chết, cũng không muốn con gái mình bị uất ức, cho nên tiền này cháu phải nhận,
bác không có ý tứ gì khác, chỉ muốn con gái của bác, lấy về lại tôn nghiêm,
nếu cháu tôn trọng con gái bác, tiền này, cháu cũng nên cầm.”

Tuy rằng trong lời nói của ba Tống, cũng không có chỉ trích gì Hứa Gia Mộc,
nhưng anh lại cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

“Tư Tư với cháu quen nhau đã 11 năm…” Ba Tống nói tới đây, giọng điệu hơi
hoảng hốt: “11 năm, thời gian cũng không phải ngắn, cả đời người, cũng không
có nhiều 11 năm, mà cuộc đời của người phụ nữ, thời gian tốt đẹp nhất đều đặt
hết lên người cháu rồi.”

Nghe được những lời này của ba Tống, tay Hứa Gia Mộc nắm chi phiếu, hơi co
quắp lại.

Ba Tống dừng lại trong chốc lát, quay đầu hướng về phía Hứa Gia Mộc cười cười:
“Tuy rằng chúng ta chỉ mới bất quá tiếp xúc ba ngày, nhưng bác thấy, cháu cũng
có chút tình cảm với Tư Tư, nếu không cháu cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi theo
bác và Tư Tư chạy đến nơi đây, cũng sẽ không vì người sắp chết như bác bận
trước bận sau.”

“Cho nên bác kêu Tư Tư đi, là vì bác có một yêu cầu.” Ba Tống nói tới đây, hơi
hơi chần chờ một chút: “Mặc kệ tương lai Tư Tư ở cùng với cháu, hay với người
khác, bác đều hi vọng cháu có thể chăm sóc cho nó.”

“Bác biết thỉnh cầu này hơi quá đáng, nếu nó không ở cùng cháu, cháu thật sự
không cần chiếu cố nó, nhưng bác rất lo lắng cho Tư Tư…Bác đi rồi, người
thân duy nhất của nó cũng mất, nếu nó bị ủy khuất, ngay cả chỗ để khóc cũng
không có, cháu không biết, cả đời của bác, hối hận nhất chính là, không thể
nhìn nó được hạnh phúc…”

“Nghĩ đến, trong lòng bác chua xót, nhưng trừ cháu ra, lại không biết nên đi
tìm ai phó thác những lời này, cho dù bác phải van xin cháu…Cháu có thể đáp
ứng bác không, mặc kệ tương lai cháu có cùng Tư Tư ở với nhau hay không, nếu
nó sống không tốt, bị ủy khuất, cháu giúp bác chăm sóc nó một chút, làm chỗ
dựa cho nó…”

Hứa Gia Mộc không hề do dự gật đầu: “Cháu đồng ý với bác, bác hãy yên tâm,
cháu nhất định sẽ chăm sóc cho Tư Tư thật tốt.”

Ba Tống nghe được lời này của Hứa Gia Mộc, rốt cục yên lòng nở nụ cười.

“Nói lâu như vậy, bác cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, cháu đi xem Tư Tư
sao còn chưa có trở lại?”

Hứa Gia Mộc gật đầu, thật cẩn thận giúp đỡ ba Tống nằm xuống giường, thay ông
đắp chăn, rồi mới đi ra ngoài.

Lúc Hứa Gia Mộc đứng ở cửa tiểu khu chờ Tống Tương Tư, đốt một điếu thuốc,
dùng sức liên tục hút vài hơi.

Trong đầu của anh nghĩ tới những lời ba Tống vừa mới nói với mình, nghĩ đi
nghĩ lại, anh không biết sao lại thế này, liền nghĩ đến lúc trước mình tiến
vào phòng bệnh, Tống Tương Tư cầm lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng nói, anh có
thể ở trước mặt ba em, đối với em tốt hơn một chút hay không?

Lúc đó, cô rất nhanh lại lắc đầu bác bỏ lời nói của chính mình, nói không cần
đối với cô tốt, với ba cô là được rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.