Trợ lý theo Lục Cẩn Niên rất nhiều năm, Lục Cẩn Niên chỉ cần có một cử chỉ vẻ
mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.
Khi anh căng khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.
Chỉ là rõ ràng sau bữa tối, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không
lạnh, như thế nào một mình một người lên lầu một chuyến, trở ra liền biến
thành như vậy?
Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Lục Cẩn
Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng
xử lý việc công : “Ông Lục, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ?”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng.
Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.
Lục Cẩn Niên tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác
rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách
từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà
lạnh lẽo.
Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái
xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng.
Khi xe từ đường vành đai 2 chạy đến vành đai 3 (đường cao tốc của Bắc Kinh có
7 đường vành đai), tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.
Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng : “Trời
mưa rồi.”
Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong thủy chung không tiếng của
Lục Cẩn Niên, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.
Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn
toàn hết hy vọng liền im bặt.
Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe
chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Lục Cẩn Niên luôn trầm mặc bỗng nhiên lên
tiếng : “Dừng xe!”
Lục Cẩn Niên thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe
thấy, liền lập tức thắng cả hai phanh lại.
Trợ lý quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên : “Ông Lục, làm sao vậy?”
Lục Cẩn Niên rất lâu đã không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ
xe. Một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn
mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường,
hai em trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, hai người liền
chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt Lục Cẩn Niên lại vẫn như cũ dừng lại ở
nơi mái hiên mà hai em học sinh ấy vừa tránh mưa.
Trợ lý cũng không hiểu được Lục Cẩn Niên đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng
xe, chậm chạp không có gì phân phó, nhịn không được lại ra tiếng: “Ông Lục?”
Lục Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, sự việc nhiều năm
về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh. Hôm đó cũng là một ngày mưa to như
vậy, anh và Kiều An Hảo cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi
anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im
lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai
học cùng trường.
“Ông Lục?”
Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, Lục Cẩn
Niên mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình
thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.