Hôn Trộm 55 Lần – Chương 885: Về sau (9) – Botruyen

Hôn Trộm 55 Lần - Chương 885: Về sau (9)

Hai đứa trẻ chơi mệt, cũng đói bụng, viện trưởng còn cố ý chuẩn bị cho bọn nó
bữa ăn dinh dưởng cho trẻ em.

Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu cùng ngồi trước bàn ăn, mỗi người cầm một cái
muỗng.

Hứa Gia Mộc ngồi đối diện, vẻ mặt ôn hòa nhìn chằm chằm.

Nửa năm trước Tiểu Niên Cao có thể bắt đầu tự ăn cơm, dùng muỗng rất thành
thạo, nhưng Tiểu Hồng Đậu hầu như nắm chặt muỗng, mỗi lần múc thức ăn không
được, thậm chí còn làm rơi thức ăn trên bàn, có thể nàng đói bụng lắm rồi,
cuối cùng bé thả cái muỗng xuống, đưa tay muốn bốc.

Hứa Gia Mộc vội vàng ngăn lại, cầm muỗng của Tiểu Hồng Đậu, giúp bé múc một
muỗng, đưa tới bên miệng bé.

Tiểu Hồng Đậu mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, mới há to
miệng ngậm thức ăn trong muỗng, vừa nhai, vừa nhìn Hứa Gia Mộc cười cười.

Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc mình bị gì, trong nháy mắt Tiểu Hồng Đậu cười
với hắn, đáy lòng không hiểu sao co rút đau đớn, sau đó có một loại cảm giác
cưng chiều không kìm chế được, dâng lên từ đáy lòng, khiến cho hắn nhìn chằm
chằm Tiểu Hồng Đậu đến xuất thần.

Tiểu Hồng Đậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, há miệng với Hứa Gia Mộc, thấy
hắn không có phản ứng, vì vậy phát ra âm thanh non nớt: “A”

Hứa Gia Mộc vội vàng hồi hồn, lại múc một muỗng cơm, đút vào trong miệng Tiểu
Hồng Đậu, lúc lấy muỗng ra khỏi miệng của Tiểu Hồng Đậu, ánh mắt đen như mực
của Hứa Gia Mộc và Tiểu Hồng Đậu chạm nhau, trái tim hắn lại co rút, Hứa Gia
Mộc không nhịn được dời tầm mắt, vừa múc cơm cho Tiểu Hồng Đậu, vừa hỏi: “Tiểu
Hồng Đậu, năm nay con mấy tuổi?”

Trong miệng Tiểu Hồng Đậu ngậm thức ăn, nói chuyện không rõ, khiến người ta
không nghe rõ nàng phát âm, nhưng nàng giơ tay lên chỉ, để cho Hứa Gia Mộc
biết tuổi của nàng: “Ba.”

Ba tuổi… Lớn hơn Tiểu Niên Cao nửa năm… Nhưng nhìn dáng dấp thì nhỏ hơn
Tiểu Niên Cao một chút.

Hứa Gia Mộc cười khẽ: “Ba tuổi nha… Vậy là chị của Tiểu Niên Cao rồi.”

Một bên tự ăn cơm Tiểu Niên Cao ngẩng đầu lên, bất mãn kháng nghị: “Con muốn
làm anh.”

Vốn vừa mở miệng chuẩn bị ăn cơm Tiểu Hồng Đậu chuyển đầu, giọng nói non nớt
tức giận nói với Tiểu Niên Cao: “Nhưng, chú nói mình là chị.”

Tiểu Niên Cao: “Mình là anh.”

Tiểu Hồng Đậu: “Mình là chị.”

Tiểu Niên Cao tỉnh lược: “Anh.”

Tiểu Hồng Đậu cũng tỉnh lược theo: “Chị.”

“Anh.”

Hai đứa bé giằng co, tranh đến cuối cùng, Tiểu Hồng Đậu cũng kêu theo Tiểu
Niên Cao một câu: “Anh.”

Tiểu Niên Cao không hề nghĩ ngợi “Ồ” một tiếng.

Đáy mắt Tiểu Hồng Đậu tràn ra sương mù, uất ức quay đầu nhìn Hứa Gia Mộc, tội
nghiệp mở miệng tố cáo: “Chú, Tiểu Niên Cao ăn hiếp con.”

Hứa Gia Mộc không biết tại sao, trong nháy mắt tâm mềm thành một cục, cực kỳ
đau lòng, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay, bế Tiểu Hồng Đậu lên:
“Ngoan…”

Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc ôm Tiểu Hồng Đậu, Tiểu Hồng Đậu tự nhiên đưa hai
cánh tay ra, ôm cổ hắn, sau đó trong miệng hắn vốn muốn nói lời an ủi, lại
cứng lại trong cổ họng.

Hắn cảm thấy tim mình muốn bị Tiểu Hồng Đậu làm mềm đi, hắn nở nụ cười ấm áp
với nàng, vừa định vươn tay sờ đầu nàng, lại nghe được giọng nói của viện
trưởng truyền đến từ bên ngoài: “Đợi mấy người đã lâu, cuối cùng cũng tới.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.