Tuy rằng khi nhìn vào tivi Lục Cẩn Niên biểu hiện hết sức bình tĩnh nhưng thật
ra lực chú ý của anh vẫn đặt trên người Kiều An Hảo, anh có thể cảm nhận rõ
ràng cô đang câu nệ lẫn bất an. Lúc đầu có ly nước trong tay thì không sao,
lúc cô cầm ly trà lên uống, nhưng ngay khi cô đã uống xong thì liền bất động
như bị người khác điểm huyệt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh,
mọi hành động đều cực kỳ dè dặt và cẩn thận.
Đáy lòng Lục Cẩn Niên hiện lên một cảm giác thất vọng tràn trề, ánh mắt anh
trở nên ngẩn ngơ, nhìn vào tivi một hồi, sau đó chợt đứng lên, lời nói không
nghe ra một chút cảm xúc: “Tôi đi xem kịch bản photo xong chưa.”
Sau đó liền nhanh chóng đi khỏi.
Lục Cẩn Niên đi khỏi, cảm giác như ngọn núi lớn đè trên người được dời đi,
khiến cho Kiều An Hảo cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường. Cô vỗ vỗ ngực
mình, hít thở vài hơi thật sâu, sau đó toàn thân thả lỏng dựa vào trên ghế
salon, xem tivi.
Trong tivi, người dẫn chương trình vừa kể một câu chuyện cười, tuy Kiều An Hảo
không dám cười to nhưng vẫn không thể nhịn được mà nâng lên khóe môi.
Lục Cẩn Niên đang ngồi trước chiếc bàn sách trong phòng ngủ, nhất cử nhất động
của cô tại phòng khách đều được anh thu hết vào trong đáy mắt mình, anh hơi
ngây người ra, nhưng trong chớp mắt anh liền khôi phục lại trạng thái bình
tĩnh như trước, dời lực chú ý của mình từ trên người cô chuyển sang máy
photocopy vẫn còn đang hoạt động.
–
Kiều An Hảo sợ lát nữa Lục Cẩn Niên trở lại, để tránh cho mình khỏi xấu hổ nên
cô đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ truyền tới tiếng sột soạt của máy
photocopy bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả.
Lúc đầu Kiều An Hảo vừa nhắm mắt, trong đầu còn suy nghĩ một mớ hỗn loạn,
nhưng sau một chặp, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào không hay.
Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ Sau khi photo xong, Lục Cẩn Niên ghim lại kịch bản của
Kiều An Hảo, cầm ra, kết quả lại thấy cô đang nghiêng ngả dựa vào ghế salon
ngủ mất tiêu.
Bước chân vô thức dừng lại, anh đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó xoay người
trở về phòng ngủ cầm theo một tấm chăn mỏng, đi tới trước ghế salon nơi cô
đang say ngủ, anh nhẹ nhàng đắp tấm chăn lên người cô.
Kiều An Hảo ngủ rất say nên căn bản không nhận thức được chuyện gì đang diễn
ra.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào gương mặt lúc ngủ xinh đẹp của cô một hồi, mới
vươn đôi tay thon dài của mình, nhẹ nhàng, chầm chậm hướng về gò má của cô.
Ngay khi tay anh sắp chạm vào làn da của Kiều An Hảo thì động tác anh bất chợt
dừng lại, những ngón tay anh vẫn đang ở trên không trung bất động rất lâu, sau
cùng như thể đang cố gắng thuyết phục chính bản thân mình, anh mới từ từ hạ
bàn tay mình xuống, chạm nhẹ nhàng vào tóc mai của Kiều An Hảo, chớp mắt anh
vội thu bàn tay lại rất nhanh, đứng lên và trở về phòng ngủ.
Bởi vì Kiều An Hảo ngủ trên ghế salon, tư thế không được thoải mái, vì vậy ngủ
chừng một tiếng, cô liền tỉnh giấc, mở đôi mắt ra thoáng có chút mơ hồ nhìn
cách bày trí chung quanh, sau đó chợt nhớ tới chuyện mình đang ở trong phòng
của Lục Cẩn Niên, cô lập tức từ trên ghế salon bật đứng dậy.