Hôn Trộm 55 Lần – Chương 859: hồi cuối (27) – Botruyen

Hôn Trộm 55 Lần - Chương 859: hồi cuối (27)

Không có ở nhà?

Hứa Gia Mộc nhíu nhíu mày, lấy ra điện thoại di động, gọi cho Tống Tương Tư,
mới vừa nói máy, liền nghe sau lưng truyền mơ hồ truyền đến tiếng chuông điện
thoại, Hứa Gia Mộc xoay người đi ra, liền nhìn thấy cửa phòng khách bị đẩy ra,
hắn trực tiếp thu lại di động, đi về phía Tống Tương Tư lên tiếng hỏi: “Đi nơi
nào?”

Sắc mặt Tống Tương Tư có chút không tốt, tóc lộn xộn buộc ở sau ót, nghe được
âm thanh của hắn, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, sau đó liền cúi đầu đổi
giày.

Hứa Gia Mộc lại mở miệng nói: “Anh đã đặt chỗ ở khách sạn Bắc Kinh, đừng đổi
giày, trực tiếp xuất phát đi ăn cơm đi.”

Tống Tương Tư giống như là không nghe thấy lời nói của Hứa Gia Mộc, đi đến
phòng ăn, lấy nước uống.

Hứa Gia Mộc bị xem nhẹ hai lần, ấn đường cau lại: “Thế nào? Tâm tình không
tốt?”

Tống Tương Tư uống cạn li nước, để li xuống, cũng không đi ra phòng khách,
trực tiếp lại gần bàn ăn, quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc mở miệng nói:
“Hôm nay xế chiều em đi bệnh viện.”

Bệnh viện? Hứa Gia Mộc trên mặt trong nháy mắt treo đầy lo lắng, không hề nghĩ
ngợi liền đi tới trước mặt của Tống Tương Tư: “Thế nào? Là nơi nào không thoải
mái? Thế nào đi bệnh viện cũng không nói cho anh biết một tiếng, để anh đi
cùng em. . . . . .”

Tống Tương Tư không đợi Hứa Gia Mộc nói hết lời, liền thẳng thắng ngắt lời
hắn: “Em mang thai.”

Vẻ mặt Hứa Gia Mộc trong nháy mắt ngơ ngẩn, hắn nhìn chằm chằm Tống Tương Tư
ánh mắt của hắn hiện lên một tia không thể tin, sau đó thì không có ngôn ngữ
nào có thể diễn tả vui mừng, xông lên trái tim, sau đó môi của hắn liền theo
nâng lên: “Thật. . . . . .”

Hứa Gia Mộc chưa hỏi xong, Tống Tương Tư liền xoay người từ một bên trong túi
xách rút mấy trang giấy, đưa tới trước mặt của Hứa Gia Mộc.

“Báo cáo kiểm tra mang thai?” Hứa Gia Mộc vui mừng hỏi ngược một câu, liền
nhận lấy, sau đó cúi đầu nhìn, hai mắt chăm chú, sắc mặt từng điểm từng điểm
lạnh xuống, tay nắm lấy trang giấy bắt đầu ru rẩy kịch liệt, hắn ước chừng
nhìn chòng chọc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, cặp mắt máu đỏ nhìn chằm chằm
Tống Tương Tư hỏi: “Đây là cái gì?”

Tống Tương Tư nhìn về phía Hứa Gia Mộc cười khẽ một tiếng, trong miệng, nói
không chút để ý: “Giấy trắng mực đen, rõ ràng, Hứa thiếu gia không biết sao?”

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hô hấp bắt đầu không ổn định.

Tống Tương Tư tiếp tục cười, sau đó liền rút tờ giấy trong tay Hứa Gia Mộc,
dung giọng điệu vô cùng bình thản, nhìn về phía Hứa Gia Mộc đọc: “Tống Tương
Tư, nữ, không đau, giải phẫu nạo thai. . . . . .”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Hứa Gia Mộc trong lúc bất chợt liền nóng nảy hô một
tiếng.

Tống Tương Tư giống như là căn bản không có nghe được, tiếp tục đọc xuống.

Hứa Gia Mộc chợt vương tay cướp đi tờ giấy, ném thật mạnh vào mặt của Tống
Tương Tư: “Ta TM để cho ngươi câm miệng! Ngươi có nghe hay không!”

Tống Tương Tư thật ngậm miệng lại, nhìn lại ánh mắt của Hứa Gia Mộc, tối đen
như mực, bên trong thần thái bình tĩnh.

Hứa Gia Mộc lại cảm thấy ánh mắt của Tống Tương Tư lúc này, cực kỳ kinh khủng,
hắn chỉ tờ giấy trên đất, âm thanh nghiến lợi hại: “Ngươi thật sự bỏ đứa bé
của ta?”

“Đúng vậy a. . . . . .” Tống Tương Tư gật đầu một cái: “Bỏ rồi, nếu như ngươi
cần, ta có thể đọc lại nội dung tờ giấy sinh non ấy. . . . . .”

Nói xong, Tống Tương Tư liền cong người xuống muốn đi nhặt tờ giấy bị Hứa Gia
Mộc ném xuống đất.

Đầu ngón tay Tống Tương Tư còn chưa có ***ng phải tờ giấy kia, Hứa Gia Mộc
trong lúc bất chợt liền vươn tay, nắm chắc cánh tay của cô, lôi cô lên, hung
hăng đặt trên bàn ăn: “Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi thật sự bỏ đứa bé?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.