Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Kiều An Hảo còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là
có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bên cạnh lại nhảy ra một người, bất chợt chắn
trước mặt mình. Vì lực đạo quá mạnh, Kiều An Hảo bị đẩy lùi về sau hai bước,
thắt lưng đập vào bồn rửa mặt, cô đau nên cau mày, sau đó liền nghe thấy da
thịt bị đâm.
Thế giới, dừng lại ở hình ảnh này.
Kiều An Hảo không quay đầu nhìn người che chắn trước mặt mình, nhưng khi người
kia gục trước mặt cô, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người là cô đã
biết là ai rồi.
Cô xuyên qua bờ vai Kiều An Hạ nhìn thấy trước mặt là Hàn Như Sơ đeo chiếc
khẩu trang.
Máu tươi bắn tung tóe, bắn ngược lại vào mặt bà ta, phần trên khẩu trang màu
trắng có một loạt vết tròn màu đỏ.
Nhìn thấy ghê cả người.
Ánh mắt Kiều An Hảo mở rất to, cánh môi run lẩy bẩy mấy lần mới chậm rãi quay
đầu nhìn Kiều An Hạ tựa vào vai cô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp dồn
dập không ổn định.
Kiều An Hảo mấp máy môi mấy lần mới miễn cưỡng phát ra được một tiếng rất nhỏ:
“Chị….”
Theo giọng không bình tĩnh của cô, Kiều An Hảo nghe thấy rõ tiếng chất lỏng
nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Theo bản năng cô cúi đầu xuống, phát hiện bên chân mình đều là máu, một giây
sau cô như phát điên lên, bỗng nhiên trong cổ họng kêu the thé: “Lục Cẩn Niên,
Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên….”
Vì dùng sức để kêu, âm cuối của Kiều An Hảo hơi vỡ ra.
Triệu Manh đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thế liền hoảng sợ, theo bản năng cô
ấy đẩy cửa ra :”Sao thế, Kiều….”
Triệu Manh còn chưa dứt lời, nháy mắt đã bị hình ảnh trong toilet dọa sợ tới
mức sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng ấp a ấp úng: “Đại, đại, chị Kiều…. Sao….”
“Kiều An Hạ, Kiều An Hạ… Chị đừng làm em sợ, chị đừng làm em sợ…” Kiều An Hảo
kích động vươn tay che miệng vết thương Kiều An Hạ lại, ý muốn cho máu ngừng
chảy. Nhưng chất lỏng đỏ tươi này lại không theo ý cô cứ chảy mãi không ngừng
ra bên ngoài. Nước mắt Kiều An Hảo rơi lộp bộp xuống, cô biết bản thân không
nên cáu giận với Triệu Manh, nhưng cô đã hơi phẫn nộ mở miệng: “Triệu Manh,
cậu ngốc quá, cậu còn chết đứng ở đây làm gì? Nhanh gọi xe cấp cứu, gọi Lục
Cẩn Niên đi.”
Tiếng cuối cùng Kiều An Hảo dùng lực kéo dài ra, Triệu Manh chợt bừng tỉnh, cô
ấy không hề nghĩ ngợi liền xoay người chạy ra khỏi toilet, lớn tiếng kêu với
bên ngoài: “Giết người, giết người!”
Lúc dao găm đâm vào bụng Kiều An Hạ, Kiều An Hạ phản kháng theo bản năng tay
nắm được chuôi dao, Hàn Như Sơ không rút ra được nên dứt khoát buông tay. Khi
nghe thấy tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo mới từ từ lấy lại tinh thần cười
khanh khách hai tiếng rồi lùi ra sau hai bước. Rõ ràng người bà ta muốn giết
là Kiều An Hảo thế mà lại bị Kiều An Hạ chắn một đao này, nhưng bà ta vốn
không phân biệt được người bị thương là Kiều An Hạ hay là Kiều An Hảo, chỉ
đứng đó thì thào nói nhỏ: “Đã chết, đã chết, rốt cuộc tôi cũng giết chết cô
con tiện nhân này, khà khà ha….”
Cuối cùng Hàn Như Sơ như phát điên, ngẩng đầu cười phá lên ha ha ha.
Cửa toilet bị người đẩy mạnh ra, xông vào đầu tiên chính là Lục Cẩn Niên, anh
mở miệng kêu tiếng “Kiều Kiều” trước, sau đó bị một màn trước mặt dọa sợ chân
bước không nổi