Thời gian Kiều An Hảo đi toilet rất ngắn, chỉ có 2 phút, cô nghe thấy phòng
riêng có tiếng xả nước, sau đó cánh cửa phòng riêng bị mở ra, Kiều An Hạ nhìn
qua khe cửa thì thấy giày đáy bằng của Kiều An Hảo đi trên mặt đất, cuối cùng
dừng ở trước, bồn rửa tay, có tiếng nước chảy truyền ra, Kiều An Hạ mơ hồ nghe
thấy tiếng khóa cửa phòng riêng đối diện mình.
Hàn Như Sơ nán ở bên trong lâu như vậy, rốt cục là muốn làm cái gì?
Toàn thân Kiều An Hạ đều căng cứng lên, có một dự cảm không tốt bò đầy cả
người cô, cô cũng nhẹ nhàng mở khóa phòng riêng ra, lẳng lặng thản nhiên xem
chừng Hàn Như Sơ ở đối diện.
Qua ước chừng mười giây, Hàn Như Sơ mở cửa, đi ra ngoài.
Kiều An Hạ nhìn thấy rõ Hàn Như Sơ lấy trong túi ra một con dao, tựa như sợ
quấy rầy Kiều An Hảo, nhẹ nhàng rón rén đi về phía cô.
Kiều An Hạ thấy vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ tính toán của Hàn Như Sơ, sở dĩ bà
ta vẫn luôn nán lại trong phòng rửa tay, hóa ra là ôm cây đợi thỏ Kiều An Hảo.
Bởi vì mặc thử áo cưới tốn nhiều thời gian, Kiều An Hảo không có khả năng
không đi toilet, chỉ cần cô vừa xuất hiện, bà ta liền có thể thừa dịp lúc Kiều
An Hảo không phòng bị, đâm cô một dao.
Tiếng nước chảy ở toalet vừa đúng lúc che đi tiếng bước chân của Hàn Như Sơ.
Nếu không phải Kiều An Hảo quay đầu lại thì hoàn toàn không biết nguy hiểm
đang tới gần mình, nếu Hàn Như Sơ đâm Kiều An Hảo một đao từ sau lưng, cho dù
Kiều An Hảo nhặt được một mạng đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ không giữ
được…
Kiều An Hạ nghĩ tới đây, đột nhiên kéo mạnh cánh cửa, lớn tiếng hô một câu với
Kiều An Hảo đang rửa tay: “Kiều Kiều, cẩn thận!”
Từ đầu đến cuối Hàn Như Sơ không hề nghĩ tới trong toilet còn có người thứ ba,
bà ta thấy hành tung của mình bị bại lộ, chẳng những không thu lại, ngược lại
còn hung hăng hơn.
Hôm nay nếu bà ta đã đến đây, sẽ không ôm lấy kết quả tốt để rời đi.
Con trai của bà đã quay lưng về phía bà, chồng của bà không để ý tới bà, vinh
quang và tôn nghiêm bà chiến đấu hơn nửa đời người đều bị bọn họ hủy sạch.
Bà bị người ta mắng là đồ đàn bà độc ác.
Sao bà có thể cam tâm?
Dựa vào cái gì con trai của kẻ thứ ba có thể lấy vợ có thể sinh con, còn có
thể được con trai của bà bảo vệ?
Tiện chủng kia vốn không nên tồn tại trên thế giới này, tại sao cuối cùng lại
sống một cuộc sống thuận bườm xuôi gió như vậy?
Còn bà thì sao? Sống một cuộc sống thống khổ, sống không bằng chết, trong lòng
bà chất đầy oán hận, ban đêm bà nằm mơ, đều muốn hóa thành ác quỷ bóp chết bọn
họ.
Không phải Kiều An Hảo là bảo bối quan trọng nhất trên thế giới này của tiện
chủng kia sao?
Được thôi, bà sẽ giết chết bảo bối quan trọng nhất nó, không đơn thuần là một
người, còn muốn cả đứa bé kia nữa!
Bà muốn để cho tất cả bọn họ đều chết hết, bà đã hai bàn tay trắng, tiện chủng
Lục Cẩn Niên kia cũng muốn hai bàn tay trắng.
Mọi người đồng quy vu tận đi!
Nghĩ đến đây, bên môi Hàn Như Sơ hiện lên nụ cười nhạt khát máu, đến cuối cùng
thì phát ra tiếng cười có chút rướm người, dường như bà đã đánh mất tất cả lý
trí cùng tính người, năm giây sau khi Kiều An Hạ nói xong, bà ta nắm chặc
chuôi đao xông về hướng bụng của Kiều An Hảo, đâm vừa ngoan vừa chuẩn.
Kiều An Hảo vốn đang rửa tay, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, sửng sốt
một lát mới ý thức tới là giọng của Kiều An Hạ, cô theo bản năng quay người
lại, kết quả lại nhìn thấy sau lưng mình khoảng chừng hai thước, có một người
mang khẩu trang cầm dao găm xông mạnh về phía cô.