Lúc Kiều An Hạ dừng xe trước “bách niên hảo hợp”, thấy xe của Trình Dạng,
trong mắt cô có chút hoảng sợ, không dám bước vào.
Tìm chỗ trống đễ đỗ xe, Kiều An Hạ ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm xe của Trình
Dạng hồi lâu, đến cuối cùng vẫn không có dũng khí đẩy cửa bước ra.
Không biết ngồi trong xe đã bao nhiêu lâu, Kiều An Hạ thấy một bóng dáng từ
chiếc xe hơi màu đen sang trọng bước xuống.
Nhìn vóc dáng này có lẽ là con gái, tuổi không nhỏ, đội mũ và bịt mặt bằng
khẩu trang, che kín khuôn mặt, Kiều An Hạ nhận không nhận ra là ai nhưng cảm
thấy bóng dáng kia cực kỳ quen thuộc.
Trong khi Kiều An Hạ đang lục lọi trí nhớ xem người đó là ai thì cô lại thấy
người đó lấy từ trong túi mang theo bên người ra một đồ vật sáng loáng, nhét
vào trong túi áo.
Tốc độ người kia rất nhanh, nhưng Kiều An Hạ vẫn thấy rõ ràng đồ vật ấy là một
con da găm.
Kiều An Hạ nghi hoặc nhíu mày, trong lòng có suy nghĩ lung tung, ban ngày ăn
mặc như vậy, còn cầm theo dao găm, để làm gì vậy?
Một người khác đứng ở trước thang máy, giơ tay lên nhấn nút để đóng cửa thang
máy, trên cổ tay lộ ra một vòng ngọc, làm cho Kiều An Hạ lập tức đứng thẳng
người.
Vòng ngọc kia cực kỳ quen thuộc, cô chắc chắn đã gặp thấy rất nhiều lần….
Rốt cuộc đã được thấy nó ở đâu rồi ?
Càng nóng nảy muốn biết, thì đầu óc Kiều An Hạ càng lọan, cuối cùng không nhịn
được liền tự vỗ mạnh vào trán một cái, đúng lúc cửa thang máy đóng, Kiều An Hạ
lại liếc mắt qua chiếc vòng ngọc đó, đôi mắt cô liền mở lớn nhất có thể.
Hàn Như Sơ!!!!
Cô nhớ ra chính là Hàn Như Sơ!
Khó trách cảm thấy bóng dáng ấy quen thuộc như vậy!
Lúc còn rất nhỏ, cứ mỗi lần nhìn thấy Hàn Như Sơ thì cô nhất định sẽ thấy
chiếc vòng đó!
Không đúng, đang yên đang lành Hàn Như Sơ lại chạy tới “Bách niên hảo hợp” làm
gì?
Kiều An Hảo đang ở đây, còn có nhiều người như vậy, thì một mình bà ta có thể
gây ra sóng gió gì được…..
Nhưng mà, sao bà ta lại mang theo dao găm…
Càng suy nghĩ đáy lòng Kiều An Hạ càng khủng hoảng ,cuối cùng không suy nghĩ
được nhiều liền nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, vội vàng chạy nhanh
tới cửa thang máy .
Từ trong thang máy đi ra, vừa đúng lúc Kiều An Hạ thấy bóng dáng Hàn Như Sơ
quay hướng về phiá nhà vệ sinh, hàng lông mày của cô cau lại, cũng đi theo về
phía toilet.
Lúc Kiều An Hạ bước vào toilet, thấy Hàn Như Sơ kéo một phòng cạnh cửa đi vào,
cô sợ bị phát hịên liền học bộ dạng bà ta kéo cửa phòng bên cạnh đi vào trong
đó, sau đó xuyên qua khe cửa, liền thấy Hàn Như Sơ ở phía đối diện khóa trái
cửa phòng lại.
Hàn Như Sơ ẩn núp trong toilet làm gì?
Kiều An Hạ tràn đầy nghi ngờ, chỉ có điều Kiều An Hạ không thấy Hàn Như Sơ ra
nên trong lòng cũng bứt rứt đứng ở bên bồn cầu không thể ra được, thỉnh thoảng
liếc mắt nhìn cửa phòng đối diện.
Bởi vì lúc xuống xe vội, Kiều An Hạ không kịp mang theo điện thoại di động,
ngồi trong phòng vệ sinh không làm gì nên có chút nhàm chán, cuối cùng nảy ra
ý tưởng xé giấy vệ sinh.
Lúc ngồi ở trong đó đem giấy vệ sinh gần như đem xé sạch thì cửa phòng vệ sinh
bỗng dưng lại được mở ra lần nữa, sau đó là giọng nói của Kiều An Hảo: “Triệu
Manh, đưa cho mình cái khăn ướt. ”
Theo tiếng nói không rõ của Kiều An Hảo, có một gian phòng vệ sinh đang đóng
cửa.
Triệu Manh dường như là chỉ tới để giúp Kiều An Hảo, không đi vệ sinh, sau khi
đưa cho Kiều An Hảo khăn ướt thì đi ra khỏi toilet, đứng chờ ở bên ngoài.