Nhưng trên mặt Lục Cẩn Niên, đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia đau lòng và
không vui.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên đối với chuyện tình của Kiều An Hạ từ đầu đến cuối đều
không có lên tiếng, nhưng khi anh và Kiều An Hảo về nhà, thừa dịp Kiều An Hảo
đang tắm, anh lấy di động ra, nhắn tin cho Kiều An Hạ.
Anh không thích Kiều An Hạ, thậm chí từng chán ghét Kiều An Hạ, nhưng, Kiều An
Hảo thích, anh nguyện ý bảo vệ điều đó, giống như lúc cô vô ý nhìn thấy văn
kiện phân chia tài sản của anh, biết anh quan tâm đến Hứa Gia Mộc, cho nên hết
lòng giúp anh và Hứa Gia Mộc chu toàn tình nghĩa anh em.
Một tuần trước hôn lễ của anh và cô, tuy rằng cô không nói gì, nhưng anh vẫn
có thể thấy được, cô thực sự hi vọng Kiều An Hạ có thể làm phù dâu, thực lòng
vui vẻ chúc phúc cho cô đi lấy chồng.
Chỉ cần là cô muốn, anh sẽ cố gắng đi tranh thủ.
–
Kiều An Hạ từ trong thang máy đi ra, mới ý thức tới bản thân mình đi quá vội
vàng, ví tiền và chìa khóa xe vẫn còn trong phòng khách.
Kiều An Hạ đứng ở cửa thang máy trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi lên lầu
lấy, mà lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho thư ký, nhắc nhở cô ta ngày mai
mang về công ty cho mình, rồi bước ra khách sạn.
Ban đêm có chút lạnh, áo khoác ở trên lầu, Kiều An Hạ chỉ mặc mỗi chiếc váy
đơn bạc, cái lạnh làm cô run rẩy.
Bởi vì không có tiền, cho nên Kiều An Hạ dùng di động kêu một chiếc xe riêng,
lúc đang chờ xe, cô thấy xe của Trình Dạng đi ra từ bãi đậu xe dưới đất ở nơi
không xa.
Vẻ mặt Kiều An Hạ có chút ngưng trệ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào xe của Trình
Dạng.
Khoảng cách của chiếc xe càng ngày càng gần, đáy lòng của cô có một sự khẩn
trương không giải thích được, cô nhìn qua cửa kính xe, chạm vào ánh mắt của
Trình Dạng, ánh mắt của anh rất thâm thúy, lần đầu tiên trong đời cô thật sự
không hiểu anh đang suy nghĩ gì, khi xe sắp chạy đến trước mặt cô, đáy lòng
Kiều An Hạ bỗng dưng xuất hiện một loại chờ mong, chờ mong Trình Dạng dừng xe,
nhưng cuối cùng, người đàn ông mà cô cho rằng căn bản không tồn tại, tốc độ xe
không hề có dấu hiệu chậm lại, chạy như bay qua trước mặt cô, lưu lại một trận
gió mãnh liệt.
Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, nhìn theo đuôi xe đã đi rất xa, cảm giác
trái tim mình ở trong nháy mắt này, giống như bị khoét sạch, đi theo chiếc xe
kia.
Kiều An Hạ bình tĩnh đứng tại chỗ, thẳng đến khi chiếc xe cô gọi đứng ở trước
mặt, cô mới tỉnh táo lại, lên xe, báo địa điểm, rồi lại bắt đầu thất thần.
Trong căn hộ tối mịt, Kiều An Hạ mở đèn, nhìn trong phòng ở đâu cũng có dấu
hiệu của Trình Dạng, tâm tình càng thấy khổ sở, một ngày này, kỳ thật cô không
có làm bao nhiêu chuyện, nhưng lại cảm thấy giống như đã trải qua rất nhiều
năm, thân thể vô cùng mệt mỏi, toàn thân cô vô lực ngã xuống sô pha, nhìn chằm
chằm trần nhà trong chốc lát, bên tai liền truyền đến tiếng chuông di động báo
có tin nhắn.
Sau một lúc lâu, tầm mắt Kiều An Hạ mới vòng vo, nhìn lướt qua màn hình điện
thoại di động của mình, lại thấy được mấy chữ “mylove”.
mylove… Kiều An Hạ sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng được là Lục Cẩn
Niên…tên này là do cô đặt, nhưng vì sao bây giờ nhìn thấy cô lại không thoải
mái như vậy?
Kiều An Hạ cầm điện thoại di động lên, không nhìn nội dung tin ngắn của Lục
Cẩn Niên, mà là mở thông tin ra sửa lại “mylove” thành “Lục Cẩn Niên”, dừng
trong chốc lát, nghĩ nghĩ, lại đổi thành “Em rễ”.