Mặc dù ba Kiều mẹ Kiều không phải là cha mẹ cô, nhưng trong nháy mắt này, cô
cảm nhận được cảm giác gia đình.
Một đêm kia Lục Cẩn Niên nói với cô làm hôn lễ, cô cũng không có cảm giác
nhiều lắm, chỉ coi là một nghi thức, nhưng bây giờ, đáy lòng lại tràn đầy chờ
mong với hôn lễ.
Cả quá trình chuẩn bị hôn lễ, Kiều An Hảo không hề làm gì cả, toàn bộ đều là
mẹ Kiều, Lục Cẩn Niên, Triệu Manh cùng bốn người phụ tá hoạt động.
Chỉ là có chuyện gì, mọi người cũng vẫn sẽ tới đây để hỏi ý kiến cô, lớn như
chọn khách sạn, nhỏ như bánh kẹo cưới, nhất nhất theo ý cô.
Tiếc nuối duy nhất là, từ lúc Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên tới cửa thăm ba
Kiều mẹ Kiều nói muốn cử hành hôn lễ, đến bây giờ hôn lễ cũng đã chuẩn bị
không sai biệt lắm, Kiều An Hạ vẫn không liên lạc với Kiều An Hảo, thỉnh
thoảng Kiều An Hảo sẽ gởi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại cho Kiều An Hạ, cũng
là đá chìm xuống biển, không có hồi âm.
Thời điểm hôn lễ còn có một tuần lễ, Lục Cẩn Niên cùng với Kiều An Hảo đi bệnh
viện khám thai.
Lục Cẩn Niên đăng ký với bác sỹ khoa phụ sản tốt nhất Bắc Kinh, mặc dù khoa
phụ sản có nhiều chỗ cấm đàn ông vào bên trong, nhưng, Lục Cẩn Niên vẫn cố
gắng đi theo bảo vệ, không rời Kiều An Hảo nửa bước, ngó trước nhìn sau hầu
hạ.
Lúc siêu âm B, Lục Cẩn Niên chỉ có thể theo Kiều An Hảo đến lối vào hành lang,
hắn cẩn thận dặn dò Kiều An Hảo vài câu, mới thả cô đi vào, Kiều An Hảo ngồi ở
chỗ ngồi, đợi mười phút, rốt cuộc nghe bên trong kêu tên của mình, cô đứng
lên, lúc đi vào, vừa vặn bên trong người mới vừa làm xong siêu âm B từ trên
giường xuống, Kiều An Hảo nhìn bóng lưng có chút quen mắt, không nhịn được
nhìn mấy lần, cho đến khi người nọ nghiêng mặt sang bên, cô mới bật thốt lên:
“Chị Tương Tư?”
Tống Tương Tư gần đây vẫn cảm thấy thân thể không thoải mái, cố ý tới bệnh
viện làm kiểm tra, sợ bị mấy tên săn ảnh chụp lung tung, cô còn cố ý chọn bác
sỹ giỏi nhất tiếp nhận trị liệu riêng tư, lại không nghĩ rằng vẫn bị người
nhận ra, theo bản năng bị dọa cho phát hoảng, sau đó quay đầu, thấy là Kiều An
Hảo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, giơ giơ môi lên: “Tiểu Kiều đến để
khám thai sao?”
“Ừ, thật là đúng dịp.” Kiều An Hảo nở nụ cười, nghĩ tới đây là siêu âm B, vì
vậy không nhịn được nữa tò mò mà hỏi một câu: “Tương Tư, vậy chị. . . . . .”
Kiều An Hảo chỉ chỉ chính bụng mình, ám hiệu ý mang thai.
“Không có.” Tống Tương Tư cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái: ” chính là thật
lâu chị cũng không kiểm tra sức khoẻ rồi, tới đây để kiểm tra.”
“Vâng.” Kiều An Hảo không nghi ngờ gì đáp một tiếng, thấy Tống Tương Tư trên
chân đi giày cao gót hơn mười mấy cm, trong nháy mắt cảm giác mình mới vừa suy
nghĩ nhiều quá, vì vậy liền vừa cười hỏi: “Thân thể vẫn khỏa đó chứ?”
” vô cùng tốt.” Tống Tương Tư sửa quần áo ngay ngắn, sau đó nhìn một cái bụng
bằng phẳng của Kiều An Hảo: “Bảo bảo còn tốt đó chứ?”
Kiều An Hảo gật đầu một cái: “Cũng vô cùng tốt.”
Môi đỏ mọng Tống Tương Tư nở nụ cười, đeo khẩu trang cùng đeo mắt kính lên:
“Chị còn có chút việc, đi trước, emkiểm tra đi, chờ hôn lễ của em.”
“Ừ, hẹn gặp lại.” âm thanh Kiều An Hảo hạ thấp, Tống Tương Tư chỉ là gật đầu
một cái, liền ôm túi của mình, rời đi.
Tống Tương Tư thấy bác sỹ đi trước, cách một lát, liền từ bên trong ra ngoài,
trực tiếp đi thang máy, một đường xuống lầu đi xuống bãi đỗ xe ngầm, cô ngồi
trở lại trên xe mình, dừng lại một lát, mới tháo mắt kính trên mặt xuống.