Khuôn mặt Kiều An Hạ vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi ở chỗ ngồi của mình, an tĩnh
ước chừng nửa phút, mới ngẩng đầu lên, nhìn Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo cho là Kiều An Hạ muốn đưa tay ra nhận canh kia, kết quả ai ngờ,
Kiều An Hạ thế nhưng giơ tay lên, trực tiếp từ trong tay mẹ Kiều lấy cái chén
mẹ Kiều mới múc, ngay cả một câu cũng chưa nói, trực tiếp cúi đầu, cầm cái
muỗng húp.
Không khí lần nữa trở nên đọng lại.
Vẻ mặt Kiều An Hảo trở nên có chút co quắp.
Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trên mặt
rõ ràng đã có chút không vui, anh cố gắng khắc chế khó chịu trong lòng, vươn
tay, lấy chén kiểu trong tay Kiều An Hảo qua, sau đó đứng lên, ấn cô ngồi trên
ghế: “Được rồi, em là phụ nữ có thai, đừng chỉ nghĩ quan tâm người khác, chăm
sóc mình cho tốt rồi hãy nói.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên cầm cái muỗng, khuấy đều cháo gà một chút, bỏ lớp mỡ
trên mặt đi, múc một muỗng, tự mình đút cho Kiều An Hảo.
Đầu tiên ba Kiều có chút không vui trừng mắt liếc con gái của mình, sau đó
thấy cảnh tượng này, lập tức tiến hành giảng hòa mở miệng nói: “Kiều Kiều thật
đúng là có phúc lớn, gả cho một người chồng tốt như vậy.”
“Chú, người đừng nói như vậy, có thể lấy được Kiều Kiều, là may mắn của con.”
Lục Cẩn Niên ôn hòa trả lời một câu, sau đó gắp một món ăn Kiều An Hảo thích
ăn, đưa tới bên miệng của cô, đến khi Kiều An Hảo nuốt xuống, Lục Cẩn Niên lại
đổi gắp một ít cải thìa mà Kiều An Hảo thích ăn.
Như thế lặp lại đến mấy lần, mẹ Kiều lại mở miệng: “Cẩn Niên thật đúng là hiểu
Kiều Kiều nhỉ, ngay cả nó thích ăn cải thìa cũng rất rõ ràng.”
Lục Cẩn Niên chỉ là nhếch môi cười yếu ớt một chút, không có lên tiếng, khóe
mắt dư quang lại liếc mắt Kiều An Hạ đối diện một cái, rõ ràng thấy sắc mặt
của Kiều An Hạ, so với vừa rồi trở nên còn khó nhìn hơn.
Kiều An Hảo là quan tâm người chị này của cô, cho nên anh mới muốn giúp cô bảo
vệ người chị này.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết để bảo vệ, là anh muốn cho Kiều An Hảo vui vẻ,
không phải cho cô đến đây để bị khinh bỉ.
Từ đầu đến cuối, có lỗi với Kiều An Hảo chính là Kiều An Hạ cô, cho dù là đáy
lòng Kiều An Hạ cô không vui khó chịu, đó cũng là Lục Cẩn Niên anh có lỗi với
cô, làm sao cô có thể trút giận lên Kiều An Hảo?
Anh không thể trở mặt với cô, nhưng cũng không đại biểu cho, anh không có biện
pháp không để cho cô so với Kiều An Hảo tâm càng thêm bế tắc!
Lục Cẩn Niên nghĩ như vậy, lại gắp một miếng cá Lư hấp, lựa xương cá sạch sẽ,
đặt vào trong chén Kiều An Hảo, thậm chí Lục Cẩn Niên thừa dịp Kiều An Hạ gắp
thức ăn, thời điểm nhìn về phía anh và Kiều An Hảo bên này, anh còn tệ hại hơn
rút khăn giấy, muốn bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần chùi nước của món
ăn nơi khóe môi Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo trước khi tới, đã báo cho ba Kiều mẹ Kiều chuyện cô và Lục Cẩn
Niên chuẩn bị hôn lễ, mặc dù Kiều An Hảo không phải con ruột bọn họ, nhưng vẫn
là nuôi hơn mười năm, giống như bọn họ gả con gái ruột thịt, biểu hiện đặc
biệt vui mừng, thậm chí vừa ăn cơm, còn vừa thảo luận hôn lễ rốt cuộc muốn làm
thế nào, thời điểm nói xong lời cuối cùng, mẹ Kiều còn nghiêng đầu, cười tủm
tỉm hướng về phía Kiều An Hạ mở miệng nói: “Hạ Hạ, Lúc nào thì con và Trình
Dạng làm hôn lễ? Nếu như làm sau Kiều Kiều và Cẩn Niên, con và Trình Dạng làm
phù dâu phù rể cho chúng nó, nếu như làm trước chúng nó, thì ngược lại.”
Kiều An Hạ vốn là trong lòng không có cảm giác, bây giờ nghe tên “Trình Dạng”,
nghĩ đến lần trước sau khi anh nói “Chia tay” với cô, đến bây giờ trải qua hơn
nửa tháng, một cú điện thoại cũng không gọi, tâm tình càng trở nên khó chịu,
không nhịn được nữa lập tức ném chiếc đũa cầm trong tay “Bốp” một cái lên trên
bàn.