Kiều An Hảo theo bản năng nắm chặt tay một chút, vẫn đợi cho đến khi Kiều An
Hạ đi vào, mới mở miệng, gọi một tiếng: “Chị.”
Kiều An Hạ nghe giọng nói của Kiều An Hảo thì hơi rũ mắt xuống, cách chốc lát,
mới quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người của Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm Lục
Cẩn Niên nhìn được một lúc, mới nhìn lướt qua Kiều An Hảo, sau đó liền hất
cằm, không nói một lời ngồi vào chỗ trống bên cạnh ba Kiều.
Mặc dù Kiều An Hạ chỉ nhìn Kiều An Hảo một cái, nhưng mà Kiều An Hảo vẫn tinh
tường bắt được sự lạnh nhạt cùng xa cách trong đáy mắt chị ấy.
Thân thể Kiều An Hảo, nhịn không được trở nên có chút cứng nhắc.
Mẹ Kiều cũng không biết Kiều An Hạ thích và từng theo đuổi Lục Cẩn Niên, thấy
Kiều An Hạ ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, còn cười híp mắt mở miệng nói:
“Vừa định lên lầu gọi con, con đã đi xuống, à còn có, Hạ Hạ, những thứ kia đều
là Cẩn Niên cố ý mua cho con, nó thật là có tâm, đều mua thứ con thích, hơn
nữa toàn bộ đều là kiểu mới đắt lắm đấy.”
Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh Lục Cẩn Niên, mới vừa chỉ lo tiếp ba Kiều nói một
chút chuyện trên thương trường, cũng không biết đến tột cùng xảy ra những thứ
gì, nhưng mà bởi vì anh ngồi sát Kiều An Hảo, cảm giác được thân thể cô cứng
ngắc một cách rõ ràng, đáy lòng liền hiểu nhất định là có liên quan tới Kiều
An Hạ, bây giờ nghe mẹ Kiều nói, lập tức lễ phép mà lại ôn hòa bổ sung thêm
một câu: “Thím, con nào biết Kiều tiểu thư thích gì, đây đều là Kiều Kiều tự
mình chọn trong cửa hàng, cái túi xách Chanel kia, Kiều Kiều nói Kiều tiểu thư
thích màu xanh dương, cũng thích cái màu đỏ, cuối cùng còn cố ý dặn dò con dứt
khoát mua hai cái.”
Thật ra thì cái túi Chanel kia, muốn mua tới hai màu sắc là Lục Cẩn Niên, lúc
ấy Kiều An Hảo còn buồn bực tại sao phải làm như vậy, bây giờ cô nghe như
vậy…, rốt cuộc cô hiểu rõ rồi, sở dĩ Lục Cẩn Niên làm như vậy, chính là vì
để cho Kiều An Hạ biết, rốt cuộc đáy lòng của cô có bao nhiêu để ý người chị
này của cô.
Lục Cẩn Niên hiểu cô như vậy, khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo thật ấm áp, theo
bản năng liền nhìn về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ giống như căn bản không có nghe được mẹ Kiều cùng Lục Cẩn Niên nói
gì, liếc cũng không có liếc mắt một cái các loại túi xách hàng hiệu đã mua đặt
bên cạnh, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm TV đang phát quảng cáo trước
mặt.
Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng.
Bất quá cũng may ba Kiều mẹ Kiều đều là cao thủ cảnh thái bình giả tạo, đầu
tiên ba Kiều khiển trách Kiều An Hạ một câu, sau đó trên mặt liền mang mấy
phần áy náy cười cười với Lục Cẩn Niên, sau đó chuyển đề tài, mẹ Kiều cũng lập
tức phụ họa tiếp lời, Lục Cẩn Niên cũng làm như mới vừa rồi chuyện gì cũng
không có xảy ra, tiếp tục cùng với bọn họ tán gẫu.
Chỉ là, ở chỗ người khác không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên lặng lẽ bụm chặt tay
Kiều An Hảo.
Mặc dù hai người cái gì cũng chưa nói, nhưng là đáy lòng Kiều An Hảo hiểu, đây
là anh đang an ủi cô.
Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ lạnh nhạt, vốn có chút đau lòng, nhưng do cử chỉ
lặng yên không tiếng động này của Lục Cẩn Niên, nên thư giãn một chút.
Người giúp việc chuẩn bị xong bữa trưa, tất cả mọi người lên bàn ăn.
Mẹ Kiều biết Kiều An Hảo có bầu, đặc biệt dặn dò người làm cơm nhạt một chút,
chờ mọi người ngồi xuống, mẹ Kiều trước múc thêm cho Kiều An Hảo một chén cháo
gà nữa, đưa tới.
“Cám ơn thím.” Hai tay Kiều An Hảo nhận lấy chén kiểu thì mắt không kiềm hãm
được nhìn Kiều An Hạ ngồi đối diện mình một cái, cô do dự một chút, cuối cùng
đưa chén hướng Kiều An Hạ: “Chị, chị uống trước đi.”