Edit: Lạc Thần
Kiều An Hảo không kiềm hãm được chôn vào trong ngực Lục Cẩn Niên, sau một lát,
lên tiếng nói: “Lục Cẩn Niên, anh có biết trên thế giới này, hai chữ êm tai
nhất là gì không?”
Lục Cẩn Niên vuốt mái tóc dài của Kiều An Hảo, hỏi: “Là gì?”
Kiều An Hảo hơi ngẩng đầu lên, tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói:
“Ông xã.”
Thân thể Lục Cẩn Niên rõ ràng cứng ngắc một chút, cả người bất động ước chừng
một phút, mới đột nhiên áp đảo Kiều An Hảo ở trên giường, hôn thật sâu xuống.
Nếu có thể, Lục Cẩn Niên thật rất muốn tại đây hảo hảo mà yêu thương cô một
trận.
Chỉ tiếc. . . . . . Chỉ có thể nghĩ như vậy.
Lục Cẩn Niên hôn Kiều An Hảo lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng thở hổn hển
buông cô ra, mở miệng nói, mang theo một tia đè nén: “Kiều Kiều, em biết trên
thế giới này, hai chữ êm tai nhất, là gì không?”
Lục Cẩn Niên tiến tới bên tai cô, nói nhỏ: “Bà xã.”
Học cô. . . . . . Kiều An Hảo đỏ mặt cười một tiếng.
Cười xong, Kiều An Hảo lại tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên, nói: “Lục Cẩn Niên,
có chuyện, em là không phải không có nói cho anh biết?”
“Hả?”
“Thật ra thì, em đối với anh là vừa thấy đã yêu. . . . . . Ừ. . . . . .” Kiều
An Hảo dừng lại một chút, còn nói: “Nói đúng là, vào ngày em tránh mưa hôm đó,
liền thích anh, thích anh suốt mười ba năm.”
Từ thời điểm anh nhìn thấy thư tình, cho là cô thích anh năm năm, sau lại đi
trường học, mới biết cô vì anh thi được nhất ban, sau đó anh liền cho rằng cô
thích anh từ lớp mười, nhưng mà bây giờ, cô nói cho anh biết, cô đối với anh
vừa thấy đã yêu, thích anh mười ba năm.
Lục Cẩn Niên trong nháy mắt này, nghe thấy được âm thanh dòng máu chảy ngược
của chính mình, anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, rất lâu, mới lên tiếng: “Thật
khéo, anh cũng thích em mười ba năm.”
Bởi vì lúc bình thường, ba Kiều mẹ Kiều phải đi làm, nên Kiều An Hảo gọi điện
thoại để thương lượng tình huống trước, thời gian đến nhà thăm hỏi, ước định
vào Chủ nhật.
Sáng sớm hôm đó, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rời giường, hai người rửa mặt
xong, trước tiên sẽ lái xe đi mộ viên.
Mộ của cha mẹ Kiều An Hảo và mộ của mẹ Lục Cẩn Niên không ở cùng một mộ viên,
hơn nữa khoảng cách cũng có chút xa, đến khi bái tế xong, trở lại trong thành
đã là mười một giờ trưa, lái xe đến nhà Kiều gia, miễn cưỡng kịp thời gian ước
định thăm viếng lúc ban đầu.
Ba Kiều mở cửa, Kiều An Hảo thăm hỏi trước, sau đó quay đầu lại giới thiệu với
Lục Cẩn Niên, thời điểm Lục Cẩn Niên chào hỏi ba Kiều, biểu hiện trấn định tự
nhiên, lễ độ nhún nhường.
Kiều An Hảo vốn tưởng rằng thời điểm Lục Cẩn Niên hỏi mình ba Kiều mẹ Kiều
thích gì, sẽ theo lời mình nói mà chọn mua những loại yêu thích giống như vậy,
lại không nghĩ rằng anh thế nhưng không giống vậy cũng mua luôn, đủ loại hộp
bao bì túi chứa hàng, ước chừng chất đầy một góc lớn phòng khách Kiều gia.
Mẹ Kiều đang trong phòng bếp nhìn người giúp việc nấu cơm, nghe được giọng nói
của ba Kiều, từ bên trong đi ra, chào hỏi Lục Cẩn Niên rồi kêu anh ngồi xuống,
còn bà thì đi cắt trái cây, bưng ra.
Kiều An Hảo quan sát một vòng phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng của Kiều
An Hạ, đợi đến Lục Cẩn Niên trả lời xong mấy vấn đề ba Kiều hỏi, mới lên
tiếng, hỏi: “Chị đâu rồi? Không có ở nhà sao?”
“Hạ Hạ ở trên lầu, thím đi gọi nó. . . . . .” Mẹ Kiều cười tiếp lời, mới vừa
đứng lên, Kiều An Hảo liền thấy Kiều An Hạ mặc một chiếc đầm màu xanh dương
nhạt ống tay áo dệt bằng vải len, thản nhiên từ trên lầu đạp bậc thang đi
xuống.