Đêm rất yên tĩnh, nhưng Kiều An Hảo làm thế nào cũng không ngủ được.
Mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng Lục Cẩn Niên cảm giác được cô gái trong
lòng luôn động đậy, cũng biết cô chưa ngủ, vì thế liền chậm rãi mở miệng:
“Kiều Kiều, thừa lúc bụng em chưa lớn, chung ta chuẩn bị sắp xếp hôn lễ nhé.”
Kiều An Hảo nhắm mắt gật đầu, giọng nói nghe qua rất êm ái: “Được ạ.”
Im lặng một lúc, Kiều An Hảo lại mở miệng: “Lục Cẩn Niên, chọn thời gian đi,
anh theo em về nhà họ Kiều một chuyến.”
Lúc cô lấy giấy đăng ký kết hôn cũng không thông báo cho chú và thím, cuối
cùng là họ nhìn thấy tin tức giải trí, gọi điện thoại cho cô để xác nhận. Mặc
dù lúc đó thím không trách móc cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thím có chút thất
vọng.
Bây giờ bụng cô đang mang thai, Lục Cẩn Niên cũng đã cầu hôn cô, bọn họ đã
chuẩn bị hôn lễ, nên cô cần phải dẫn Lục Cẩn Niên về nhà để thăm hỏi chú và
thím rồi.
Lục Cẩn Niên trả lời: “Được.”
Im lặng một lát, Lục Cẩn Niên nói thêm: “Nhưng trước khi về nhà thăm chú thím,
anh cảm thấy chúng ta nên đi thăm ba mẹ em trước.”
Trong lòng Kiều An Hảo không nén nổi tình cảm cảm thấy ấm áp hơn, cô vùi vào
trong lòng Lục Cẩn Niên, sau đó nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng: “Cũng phải tới thăm
mẹ anh nữa.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ ôm chặt Kiều An Hảo.
Lại yên tĩnh một lúc, Lục Cẩn Niên bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Kiều Kiều, chú
thím em thích cái gì?”
Kiều An Hảo suy nghĩ một lát, nói mấy thứ đồ cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên
“Ừ” liên tục, nhớ kỹ từng cái vào trong đầu.
Đợi Kiều An Hảo nói xong, Lục Cẩn Niên mới mở miệng hỏi một câu mà trong lòng
mình do dự hồi lâu: “Còn nữa, Kiều An Hạ đó? Cô ấy thích cái gì?”
Lục Cẩn Niên nhắc tới Kiều An Hạ, đáy lòng Kiều An Hảo không nhịn được trở nên
trĩu nặng.
Kiều An Hạ từng theo đuổi Lục Cẩn Niên hai lần, mặc dù bị từ chối, nhưng vẫn
đã từng thích, hơn nữa Lục Cẩn Niên từng đi tìm Kiều An Hạ hỏi mình lúc mình
mất tích, Kiều An Hạ lại không nói cho anh biết, nếu vậy thì trong lòng cô ấy
chắc chắn rất để ý chuyện Lục Cẩn Niên đã từng từ chối bản thân mình.
Từ sau khi chuyện cô và Lục Cẩn Niên kết hôn lộ ra ánh sáng, ngày trước Kiều
An Hạ vẫn thường gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài dạo phố và ăn cơm, đã không
còn liên lạc với cô nữa.
Rất nhiều lần cô muốn gọi điện qua cho Kiều An Hạ, nhưng mà không có dũng khí,
cô sợ bản thân và Kiều An Hạ vừa gặp nhau, tình cảm sâu nặng của chị em gái
nhiều năm như vậy cứ thế mất đi.
Nhưng mà cái gì tới phải tới, mặc dù cô muốn trốn tránh, cuối cùng vẫn phải
tới lúc đối mặt.
Kiều An Hảo đè đáy lòng đang phập phồng xuống, nói với Lục Cẩn Niên mấy nhãn
hiệu trang sức, quần áo và túi xách đủ loại mà Kiều An Hạ thích, nói xong lời
cuối cùng, Kiều An Hảo lại bổ sung một câu: “Thôi, nếu như anh đi mua mấy thứ
này, em đi cùng với anh, anh chọn chưa chắc An Hạ đã thích..
“Ừ, được.” Mặc dù Kiều An Hảo không nói gì, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn có thể cảm
nhận được đáy lòng cô đang buồn phiền vì Kiều An Hạ, anh im lặng một lát, cuối
cùng kéo cô từ trong lòng ra ngoài, nhìn vào mắt cô nói: “Kiều Kiều, em đừng
nghĩ nhiều, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Chuyện hạnh phúc nhất thế gian là trong lòng bạn lo lắng có người biết.
Lời nói của Lục Cẩn Niên tựa như có sức mạnh kỳ lạ, trong nháy mắt khiến Kiều
An Hảo yên lòng.