Lúc Kiều An Hảo hỏi những lời này, rõ ràng mang theo vài phần khâm phục, nhưng
Lục Cẩn Niên không tự hào chút nào, ngược lại đáy lòng càng cảm thấy ngột
ngạt.
Kiều An Hảo hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của người bên cạnh đã vô cùng
kém, chỉ lo quan sát nhẫn kim cương của mình, sau đó liền đắc ý khen tiếp một
câu: “Lục Cẩn Niên, anh quả thật rất lợi hại!”
Khen ngợi như vậy rơi vào tai Lục Cẩn Niên lại cực kỳ giống trào phúng, rốt
cuộc anh không nhịn được nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Kiều, An, Hảo!”
Kiều An Hảo cảm giác được Lục Cẩn Niên tức giận, sợ tới mức người run rẩy,
ngẩng đầu lén liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó vội chuyển tầm nhìn, tròng mắt
đảo không ngừng, trong đầu nhanh chóng nghĩ rốt cuộc vì sao Lục Cẩn Niên tức
giận?
Phía chính phủ vẫn đưa tin nói “Vĩnh hằng chi tâm” biến mất không rõ tung
tích, với lại vật quý như vậy…. Làm sao Kiều An Hảo cho đó là thật được, vì
thế cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng liền nghĩ đến mặc dù kim cương này mô
phỏng rất giống, nhưng cô cũng không thể nói ra, vì nếu vậy sợ sẽ khiến Lục
Cẩn Niên mất hết mặt mũi…..
Vì thế Kiều An Hảo vội vã biết điều vươn tay cầm cổ tay áo Lục Cẩn Niên bắt
đầu nũng nịu, nhõng nhẽo nói: “Xin lỗi, em sai rồi, anh đừng tức giận nữa….”
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên dịu đi trong nháy mắt, vừa định mở miệng nói cho Kiều An
Hảo biết đây chính là “Vĩnh hằng chi tâm” thật, kết quả cô gái bĩu môi, mang
theo vài phần nịnh hót mở miệng nói tiếp: “Mặc dù em biết nó mô phỏng rất
giống “Vĩnh hằng chi tâm,” nhưng đây cũng là vật em yêu nhất!”
Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi gạt tay Kiều An Hảo xoay người đi ra phía sân
thể dục. Nhưng đi xa chưa được năm mét, lại quay trở về, ánh mắt hung hăng
trừng Kiều An Hảo: “Đó là đồ thật!”
Sao đó liền kéo tay cô rời đi.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên dắt đi một đoạn xa, mới ‘hậu tri hậu giác’ phản
ứng lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói kim cương này là “Vĩnh hằng chi tâm” thật
sao?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, gửi cho cô ánh mắt
ngụ ý “Em cảm thấy sao.”
“Đây thật sự là vĩnh hằng chi tâm à!” Kiều An Hảo nâng ngón tay đeo nhẫn tới
trước mặt mình, vừa thưởng thức vừa không nhịn được khen ngợi: “Lục Cẩn Niên,
anh thật quá lợi hại, “Vĩnh hằng chi tâm” mà cũng có thể tìm ra được.”
Lần này khen khiến cả thể xác và tinh thần Lục Cẩn Niên đều thoải mái vui
sướng rất nhiều.
“Vậy chắc là tốn rất nhiều tiền…..” Trong giọng nói của Kiều An Hảo mang theo
chút tiếc nuối.
Có thể vì đêm nay khi cầu hôn nói rất nhiều tình cảm ‘chân tâm thật ý’, nên
lúc này Lục Cẩn Niên còn chưa thoát ra bầu không khí đó, không nhịn được vân
vê tay Kiều An Hảo, vừa định nói với cô “Bao nhiêu tiền không quan trọng, chỉ
cần em thích,” kết quả cô gái được anh dắt đi thế mà không chờ anh mở miệng,
đã lẩm bẩm nói thầm bên cạnh: “Em vậy mà có một viên kim cương đáng giá như
thế, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, em cũng thành người phụ nữ trẻ giàu có
rồi…. Á, Lục Cẩn Niên, sao anh đánh mông em….”
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ăn xong cơm tối trở về Cẩm Tú Viên đã mười một giờ
đêm rồi.
Hai người chia nhau đi tắm, Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo uống vi-
ta-min B11, rồi cùng lên giường.
Được cầu hôn nên Kiều An Hảo hưng phấn hơi khó ngủ, luôn liếc mắt nhìn “Vĩnh
hằng chi tâm” trên ngón tay mình, cuối cùng khi Lục Cẩn Niên nói một câu đe
dọa “Nhìn nữa anh thu nhẫn về đấy”, sợ tới mức vội nhắm chặt hai mắt lại rồi
chui vào lòng Lục Cẩn Niên, ngoan ngoãn đi ngủ.