Lục Cẩn Niên đem chiếc nhẫn từ trong hộp lấy ra, nắm lấy tay trái của Kiều An
Hảo, từ từ đem chiếc nhẫn đeo vào tay Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, em thật sự tin
tưởng anh sao?”
Mặc dù Lục Cẩn Niên không có hỏi Kiều An Hảo, tin tưởng hắn cái gì, nhưng Kiều
An Hảo lại hiểu, hắn là hỏi cô lần nữa, có tin hay không hắn có thể mang đến
cho cô cuộc sống hạnh phúc.
Kiều An Hảo cảm thấy xúc giác ấm lạnh, từ đầu ngón tay của mình truyền lên đến
nơi ngón tay mới dừng lại, ngay tiếp theo là lòng của cô, đều hung hăng co rút
hai cái, cô không chút chậm trễ gật đầu một cái, nói: “Tin tưởng, em tin
tưởng.”
Sau đó liền mang theo mấy phần kích động thuận thế bắt lấy tay của hắn, đem
hắn từ trên mặt đất kéo lên, sau đó nhón chân lên, hôn lên môi của hắn.
Một cái không đủ, lại thêm một cái hạ xuống, nhưng vẫn không thể biểu đạt được
cảm giác trong lòng mình… Vui mừng, Kiều An Hảo lần nữa hôn. . . . . . Như
thế hôn Lục Cẩn Niên rất nhiều lần, khiến cho Lục Cẩn Niên cuối cùng không
nhịn được liền ôm hông của cô, bắt được môi cô, hôn càng sâu.
“Kiều Kiều, em phải tin tưởng anh?”
“Tin tưởng, em tin tưởng.”
Bởi vì, trừ anh ra, trên cái thế giới này, không còn có bất luận kẻ nào có thể
để cho cô cảm thấy họ yêu cô, cũng không còn có bất luận kẻ nào có thể để cho
cô cảm thấy họ có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Chúng ta ở cái tuổi bắt đầu thời gian đẹp nhất mà quen biết nhau, yêu nhau,
nhưng chúng ta lại ở thời gian cuối cùng, mới cùng nhau đi tới.
Trong quá trình dài 13 năm, phải giấu bao nhiêu chua cay cùng nước mắt, chỉ có
chúng ta mới có thể thấu hiểu.
Cho nên, em không tin anh, thì phải tin ai?
Bên cạnh đèn màu, màu sắc lẫn lộn đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không có
quy luật nào lóe lên.
Gió đêm từ từ trở nên to lớn, trong buội cỏ cánh hoa bị thổi làm chung quanh
bay loạn, có một hai hoa, nhẹ nhàng rơi lên mái tóc dài của Kiều An Hảo.
Nụ hôn kéo dài rất lâu sau đó, mới rốt cuộc ngừng lại.
Hai người lại tiếp tục ôm thật chật nhau hồi lâu, mới tách ra.
Kiều An Hảo mới có cơ hội này, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương được Lục Cẩn
Niên đeo trên ngón tay mình.
Kim cương rất lớn, cũng thô qua ngón tay của cô.
Kim cương cũng rất xinh đẹp, tuy nhiên tại sao nó lại quen thuộc như vây?
Kiều An Hảo ngẹo đầu, quan sát một lúc lâu, hồ nghi lên tiếng: “Ah. . . . . .
Viên kim cương này sao giống với Vĩnh Hằng Chi Tâm vậy?”
Theo những lời mà Kiều An Hảo nói ra, cô càng cảm thấy khối kim cương kia
giống như…, sau đó không nhịn được nữa móc điện thoại di động ra, tìm tấm hình
Vĩnh Hằng Chi Tâm lúc trước mình tiện tại lưu lại, cẩn thận so sánh: “Giống
nhau như đúc nha. . . . . .”
Lục Cẩn Niên cho là Kiều An Hảo đã nhận ra được, cười tươi như hoa nhìn Kiều
An Hảo, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, lại thâm tình mở miệng: “Thích. . . .
. .”
Lục Cẩn Niên cuối cùng vẫn chưa nói được từ “Sao?”, đột nhiên Kiều An Hảo liền
mở một đôi mắt to ước nhẹp vì mới khóc, nhìn hắn, mang theo vài phần vui mừng
hỏi: “Lục Cẩn Niên, anh làm như thế nào vậy? Thế nhưng có thể mô phỏng ra
chiếc Vĩnh Hằng Chi Tâm có trình độ cao như vậy?”
Mô Phỏng?
Đùa gì thế, Lục Cẩn Niên hắn tốn hao tinh lực cùng tài lực tới thiên chân vạn
xác như vậy, hàng thật giá thật, là “Vĩnh Hằng chi Tâm” không thể giả được,
lại bị cô xem như là hàng mô phỏng?
Lục Cẩn Niên trong nháy mắt bị Kiều An Hảo làm nghẹn hô hấp chợt dừng lại.
“Hơn nữa ngay cả màu sắc cùng hình dáng cũng giống gần trăm phần trăm, Lục Cẩn
Niên, anh làm thế nào vậy?”