Kiều An Hảo cúp điện thoại, cất điện thoại di động: “Anh đứng bên cạnh em từ
bao giờ đấy?”
“Đại khái ba mươi giây trước.” Lục Cẩn Niên cũng cất điện thoại di động theo,
mãi cho đến nơi chân trời pháo hoa hoàn toàn biến mất, cả bãi tập lần nữa trở
về một mảnh mờ mờ, hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.
Mặc dù trong bãi tập chỉ có ánh đèn nê ông từ xa chiếu tới đây, nhưng Kiều An
Hảo nương theo chút ánh sáng ít ỏi này, thấy được đáy mắt Lục Cẩn Niên có một
tia ánh sáng vô cùng nóng rụt.
“Kiều Kiều, em còn nhớ rõ chỗ này không?” Lục Cẩn Niên mở miệng, âm thanh rất
thong thả cũng rất bình tĩnh, hắn không đợi Kiều An Hảo trả lời, liền tự nhiên
nói tiếp: “Vào một năm chúng ta học lớp mười, học sinh mới vào trong bãi tập
trình diện, nơi anh với em chính thức biết nhau, chính là chính diện đài chủ
tịch, chỗ ngồi không sai biệt lắm là ở ngay chính giữa bãi tập. . . . . .”
“Nhớ.” Kiều An Hảo nhận lời: “Lúc ấy, em theo An Hạ đến tìm Gia Mộc ca, anh và
hắn vừa vặn ở chung một chỗ không biết đang nói những gì.”
“Ừ, Hứa Gia Mộc giới thiệu chúng ta làm quen, em xấu hổ cười tránh phía sau
lưng của Kiều An Hạ, âm thanh có chút lo lắng nói, Xin chào, mình tên là Kiều
An Hảo.” Lục Cẩn Niên hồi tưởng lại một màn chính thức que biết kia, khóe môi
không nhịn được cười quyến rũ: “Đó là câu nói đầu tiên em nói với anh.”
“Biểu hiện của anh tương đối lạnh nhạt nha, đối mặt với lời nói của em, rất
bình thản ừ một tiếng, cuối cùng vẫn là Gia Mộc ca, nói tên của anh cho em
biết.” Kiều An Hảo nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người chính thức gặp
mặt, trong lời nói không nhịn được có một tia oán giận.
“Anh nhớ không phải lầ ừ, mà là hi.” Lục Cẩn Niên sữa chữa.
Kiều An Hảo bị bới móc khuyết điểm, vỗ vỗ má, có chút không vui cong cong môi
nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, vươn tay, vuốt vuốt mái tóc dài của Kiều An
Hảo, sau một lúc lâu, lên tiếng, âm thanh lành lạnh thanh nhã, ở trong bóng
đêm chậm rãi lưu chuyển: “Kiều Kiều, anh còn nợ em mấy câu nói?”
“Hả?” Kiều An Hảo có chút không hiểu nghiêng đầu, nhìn về Lục Cẩn Niên: “Nói
cái gì?”
Lục Cẩn Niên không có nhìn Kiều An Hảo, chỉ là nhìn chằm chằm ngay phía trước,
hắn chậm rãi nháy mắt một cái, mở miệng nói: “Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi
em không?”
Kiều An Hảo không ngờ hắn thế nhưng lại nói ra như vậy, không nhịn được há
miệng.
Lục Cẩn Niên trầm mặc ước chừng một phút, lại mở miệng: “Chờ sau khi anh theo
đuổi em, còn phải nói với em một câu, Kiều Kiều, làm bạn gái của anh được
không?”
Thời điểm Lục Cẩn Niên nói xong câu đó, trong lúc bất chợt quay người sang,
mặc dù bởi vì ánh sáng quá mờ, Kiều An Hảo không thấy rõ vẻ mặt trên mặt hắn,
nhưng là cô lại có thể cảm thấy sự tức giận trịnh trọng lúc này, cô ngơ ngác
nhìn Lục Cẩn Niên, đáy lòng mơ hồ đoán được sau một câu kia, hắn muốn nói gì,
đáy lòng cô nổi lên một ít khẩn trương, ý thức nắm chặt vạt áo của mình.
Trong lúc bất chợt sau lưng Lục Cẩn Niên sáng lên một đạo ánh sáng màu vàng
dịu dàng nàng, sửng sốt một chút, theo sát phía sau, bên trái bên phải cùng
phía sau cô, đều có ánh đèn sáng lên màu vàng ấm.
Sau đó một đường lan tràn, cho đến điểm cuối cùng của bãi tập.
Rồi sau đó, những thứ ánh đèn kia bắt đầu lẫn lộn lóe lên, Kiều An Hảo kinh
ngạc vẫn ngắm nhìn chung quanh, phát hiện đám cỏ nhân tạo trong bãi tập không
biết từ khi nào ẩn dấu nhiều đèn màu như vậy, nương theo ánh sáng đèn màu,
Kiều An Hảo thấy phóa trên buội có thế nhưng lại có nhiều đóa hoa kết cánh
(tên một vị thuốc đông y) nằm rời rạc như vậy.