Hôn Trộm 55 Lần – Chương 806: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (14) – Botruyen

Hôn Trộm 55 Lần - Chương 806: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (14)

Mới vừa Kiều An Hảo còn bị Lục Cẩn Niên làm cảm động khóc đến rối tinh rối mù,
mà lúc này lại không kiềm hãm được mà cười ra tiếng, sau đó ý thức được mình
vẫn còn ở trong thư viện, vội vàng giơ tay lên bụm miệng.

Lục Cẩn Niên thật ngây thơ. . . . . . Cái trò thư tình đó chơi đến nghiện rồi!

Kiều An Hảo vừa mắng Lục Cẩn Niên ngây thơ, một bên lại ngây thơ hơn cho Lục
Cẩn Niên một câu trả lời: “Biết, bạn học Lục.”

Kiều An Hảo từ trong thư viện ra ngoài, sắc trời đã tối.

Thư viện cách bãi tập có chút xa, thời điểm trước kia khi còn học trung học,
sau khi học xong thường dung thời gian để tản bộ xung quanh, trên cơ bản cũng
tốn ít nhất hai mươi phút.

Kiều An Hảo có bầu, mặc dù đáy lòng rất nóng nảy, nhưng cũng không dám đi quá
mau, cộng thêm hôm nay là Chủ nhật, trong sân trường đèn đường mở cũng không
nhiều, cho nên thời điểm cô đi tới sân bóng rỗ, đã bảy giờ bốn mươi phút.

Xuyên qua sân bóng rỗ, chính là cửa vào bãi tập.

Phía trên đài chủ tịch của bãi tập, từ xa có đèn chiếu sáng , bình thường khi
đèn mở, có thể đem bãi tập vào ban đêm sáng như ban ngày, nhưng bãi tập hôm
nay chỉ có vài ánh sáng phát ra từ đèn đường, ánh sáng có chút lu mờ, chỉ có
thể cho người ta miễn cưỡng thấy rõ đường chạy.

Kiều An Hảo mới vừa bước trên đường chạy, liền nhận được tin nhắn của Lục Cẩn
Niên: 【 em đi dọc theo hàng ghế ngồi, vẫn đi về phía trước. 】

Kiều An Hảo nghe lời bước đi, thời điểm đi đến đài chủ tịch, tin nhắn của Lục
Cẩn Niên lạ tới: 【 đưa lưng về phía chủ tịch đài, hướng chính gữa đi tới. 】

Kiều An Hảo đứng tại chỗ, hồ nghi hạ xuống, cuối cùng vẫn là xoay người đi đến
chính giữa của bãi tập.

Càng đi vào trong bãi tập, ánh sáng càng ám, Kiều An Hảo cũng không biết mình
đi bao xa, tuy nhiên từ đầu đến cuối vẫn không thấy Lục Cẩn Niên, cô lấy điện
thoại di động ra, thời điểm muốn gọi điện cho Lúc Cẩn Niên, trong lúc bất chợt
ngay cả vài chiếc đèn vẻn vẹn sáng ở bãi tập, cũng trong lúc bất chợt dập tắt.

Tối nay không có trăng, cả bãi tập trong nháy mắt tối đen như mực, ngẩng đầu
lên, mơ hồ có thể thấy mấy ánh sao.

Kiều An Hảo đứng tại chỗ, đáy lòng có chút trở nên luống cuống cùng hốt hoảng,
cô nhanh chóng đi theo ánh sáng của màn hình điện thoại di động, tìm mã số
điện thoại của Lục Cẩn Niên, còn chưa có gọi ra ngoài, trong lúc bất chợt bên
tai liền vang lên âm thanh của đạo pháo trúc nổ.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh đầu của mình, có rất nhiều pháo hoa
nở rộ, vô số ánh sáng bảy màu chung quanh rơi xuống, chiếu sáng cả bầu trời
đem tối.

Kiều An Hảo kinh ngạc há miệng, sau đó liên tiếp tiếng nổ vang lên, rất nhiều
đám Lưu Hỏa, bay lên giữa không trung, vừa một đoàn lại them một đoàn pháo hoa
vang lên, Hỏa Thụ Ngân Hoa (đèn hoa rực rỡ), bân tíu tít.

Đến cuối cùng, trên bầu trời bãi tập toàn bộ bị pháo hoa bao phủ.

Chỉ tiếc, pháo hoa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ là ngắn ngủn năm phút
đồng hồ, liền biến mất hầu như không còn.

Kiều An Hảo lúc này mới chợt phục hồi tinh thần lại, lấy ra điện thoại di
động, bấm số của Lục Cẩn Niên, mới vừa nối máy, còn chưa kịp nghe tiếng vang,
điện thoại liền được bắt máy, Kiều An Hảo giơ lên bên tai, âm thanh mang theo
rõ ràng kích động: “Pháo hoa là anh bắn sao sao?”

“Thích không?”

Bên tai Kiều An Hảo liên tiếp vang lên hai tiếng”Thích không?”

Một tiếng là từ trong điện thoại di động truyền tới, một tiếng là từ bên cạnh
truyền tới.

Cô sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, mới phản ứng được, sau đó chợt quay đầu,
thấy chẳng biết lúc nào, Lục Cẩn Niên thế nhưng lặng yên không tiếng động đứng
ở bên trái của mình.

Hắn một tay bỏ túi, một tay giơ điện thoại di động ở bên tai, thế đứng cao
lớn, ngẫng đầu, nhìn bên trời còn lưu lại một đám pháo hoa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.