Lúc ấy cô còn tưởng anh nhận nhầm người…
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, thở dài một hơi: “Chỉ cần anh ám chỉ cho em dù chỉ
một chút thì có phải chúng ta đã không bỏ lỡ nhau lâu như vậy.”
Kiều An Hảo thở dài xong, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lại viết một đoạn lên
giấy: “Anh thích em như thế sao không thử tranh thủ một phen? Lại cứ cam tâm
nhìn em dây dưa với người khác sao? Nếu về sau em không hủy bỏ hôn ước với anh
Gia Mộc thì có phải cả đời này chúng ta không có cơ hội rồi không?”
Kiều An Hảo viết xong đẩy giấy sang trước mặt Lục Cẩn Niên, khi đó đáy lòng
chợt dâng lên cảm giác hối hận.
May mà anh Mộc Gia không thích cô, may mà lúc ấy cô hủy bỏ hôn ước với Gia
Mộc, nếu không giờ đây anh và cô thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ nhau rồi.
Lục Cẩn Niên nhìn ba đoạn Kiều An Hảo viết ấy, im lặng rất lâu mới cầm bút
viết lên.
Anh viết rồi dừng, dừng rồi lại viết, rất lâu sau mới viết xong, gấp lại, đẩy
tới trước mặt Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo mở ra, thấy Lục Cẩn Niên viết hơn nửa trang.
“Không cam lòng, nhưng là không có biện pháp, bởi vì anh cho rằng Gia Mộc mới
đúng là người em yêu, anh rất muốn đi tranh thủ, nhưng anh sợ lại gây phiền
toái cho em. Ở trong lòng anh, Gia Mộc mạnh hơn anh gấp trăm lần, anh ấy thích
hợp với em hơn là anh, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy mình không xứng với
em.”
“Anh cho rằng chỉ cần bản thân không gặp em, là có thể quên được em, nhưng lại
đổi lấy những ngày đêm nhớ nhung. Nếu nỗi nhớ có âm thanh, nhất định thế giới
của em sẽ vô cùng đinh tai nhức óc.”
Kiều An Hảo đọc đến đây, hốc mắt hồng lên.
“Mỗi một lần xoay người rời đi, trong lòng anh đều thật sự rất muốn cầu xin em
đừng rời khỏi anh, nhưng tình yêu có hai loại, một loại là chiếm lấy, một loại
là tác thành, anh rất muốn giữ lấy em, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy, cho
nên anh chỉ có thể chọn tác thành.”
“Đối với anh mà nói, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh, hạnh phúc
của em ngoài anh không ai có thể có khả năng trao cho em, anh nhất định sẽ nắm
chặt tay em, vĩnh viễn không buông.”
“Nếu em không hủy hôn ước với Gia Mộc, anh thà nuốt trọn nỗi đau cũng không để
cho em biết anh đã vì em mà làm những gì. Bởi vì, không để em chịu trách
nhiệm, mà anh lúc ấy chả có tài cán gì, chỉ là một chân tổ chức sự kiện, anh
không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm như vậy.”
Lúc trước, cô vẫn cảm thấy con người anh lạnh nhạt như vậy, khó tiếp xúc như
vậy, thậm chí còn chán ghét cô nữa.
Cho tới giờ phút này, cô mới biết được, anh lạnh nhạt cao ngạo là thế nhưng
sau lưng lại tiềm ẩn một trái tim yêu thương không ai sánh nổi.
Kiều An Hảo không kiềm chế được nữa, nước mắt rốt cuộc rơi xuống bức thư, cô
run rẩy cầm bút, viết một câu lên giấy: “Nếu em thật sự cùng với người khác
một chỗ, anh làm thế nào đây?”
Kiều An Hảo vừa viết, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, bao quanh con
chữ.
Lục Cẩn Niên trả lời Kiều An Hảo: “Cả đời không cưới, sống cô độc suốt quãng
đời còn lại.”
–
7 giờ, Lục Cẩn Niên lấy cớ đi toilet, rời khỏi thư viện.
Một mình Kiều An Hảo đợi hơn mười phút vẫn không thấy Lục Cẩn Niên trở lại,
cầm điện thoại, lúc đang chuẩn bị gọi cho anh thì nhận được tin nhắn của anh:
“Không phải tối nay có hẹn sao? 7h30’ sân thể dục của trường, không gặp không
về.”