Lục Cẩn Niên dẫn Kiều An Hảo đi ra “Lầu Thanh Hoa”, đi thẳng ra phía sau, vị
trí ở giữa trường học có xây một hoa viên xinh đẹp, ở giữa là hồ nhân tạo, lúc
đi qua hồ, Kiều An Hảo đột nhiên chỉ vào một ghế đá ở bên cạnh nói: “Em từng
thấy có một nữ sinh tặng anh một bức thư tình tại chỗ này.”
“Vậy sao?” Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi ngưVayajlaij, nắm tay Kiều An Hảo đi về
phía trước một khoảng cách, chỉ vào một cây đào bên cạnh núi giả đối diện cái
hồ, nói: “Vậy thật trùng hợp, anh cũng từng nhìn thấy có một nam sinh tặng cho
em một hộp chocolate ở chỗ này.”
“Có à?” Vẻ mặt Kiều An Hảo cổ quái nhìn nơi Lục Cẩn Niên chỉ hồi lâu, sau đó
mới mơ hồ nhớ tới hình như có chuyện như vậy, vì vậy mở miệng nói: “Nhưng
chocolate kia em không ăn, đều cho An Hạ cả.”
“Anh cũng vậy, anh không xem bức thư tinh đó mà trực tiếp quăng vào thùng
rác.”
Kiều An Hảo không nhịn được cười một tiếng, tiếp tục nắm tay Lục Cẩn Niên đi
dạo, đi đến đường chính phía trước, cô lại mở miệng nói: “Trước kia lúc đi
học, em thường hay đi trên con đường này, bởi vì mỗi lần đi đều có thể gặp
được anh.”
Con đường này là thông giữa tòa giảng đường và thư việc, lúc đó Lục Cẩn Niên
là một mọt sách, Kiều An Hảo lại cười mỉm: “Lúc ấy, mỗi lần chào hỏi anh,
không phải là từ trong thư viện đi ra thì cũng là đi vào thư viện.”
Thật ra cũng không phải thật sự muốn đi vào thư viện, chỉ là thường hay thấy
cô lảng vảng trên con đường này, cho nên anh liền thích đi đường này, thư viện
chẳng qua chỉ là cái cớ anh thuận miệng nói mà thôi.
Nhớ tới chuyện cũ thời niên thiếu, mặc dù cực kỳ ngây ngô nhưng lại rất tốt
đẹp, Lục Cẩn Niên không nhịn được cũng cười khẽ hai tiếng: “Thật khéo, sở dĩ
thích đi đường này cũng là vì có thể gặp được em.”
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo tay trong tay gần như vòng khắp cả trường học, mỗi
lần đi đến một chỗ, bọn họ đều nghĩ đến mình đã từng ở chỗ này len lén có chút
tâm tư nhỏ với đối phương.
Trong rừng cây nhỏ phía sau trường học, cô vì anh chảy rất nhiều nước mắt.
Phía sau tòa giảng đường khu vực ít người đến, anh đã từng đánh một nam sinh
vì cậu ta nói xấu sau lưng cô.
Căn tin bên cạnh siêu thị, vì có thể làm bộ như không hẹn mà gặp, anh đi mua
kẹo que anh hoàn toàn không muốn ăn, cô đi mua mạch động* vốn không hề thích
uống.
(* 1 loại đồ uống ở trung quốc, ảnh ở bên dưới)
Có một số việc đã qua rất lâu, cho rằng đã sớm quên đi.
Nhưng một lần nữa lấy lại thời gian trước đây từ thanh xuân niên thiếu đến
hiện tại, trong đầu bọn họ, chỉ cần là về hai bên, cho dù chỉ chút xíu cũng
nhớ kỹ rất rõ ràng.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi khắp trường học không bỏ sót chỗ nào, cuối cùng
đi đến thư viện trường học.
Đây là đề nghị của Kiều An Hảo, lúc đi học, cô vẫn luôn ảo tưởng mình và Lục
Cẩn Niên giống như những nữ sinh yêu sớm khác, ở trong thư viện vai kề vai đọc
sách.
Bởi vì là Chủ nhật nên thư viện có rất ít người, ngoại trừ nhân viên trực ra,
chỉ có hai ba học sinh mặc đồng phục ngồi ở bên cạnh cửa sổ đang tập trung
tinh thần đọc sách.
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đi qua từng dãy giá sáchm tìm một chỗ không người
ngồi xuống.
Lúc đi ngang qua giá sách, Lục Cẩn Niên tùy tay cầm một quyển sách hóa học,
còn Kiều An Hảo thì cầm một quyển tiểu thuyết thanh xuân.
Hai người sóng đôi ngồi xuống, rất tuân thủ quy định hoàn toàn không nói
chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn xem quyển sách trên tay của mình.