“Lúc đi học, em ghét nhất làm đề toán, khó muốn chết.” Kiều An Hảo nhìn những
công thức toán học kia hiện tại đã xem không hiểu gì, nhịn không được cảm khái
một câu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới chuyện nhỏ nào đó lúc đi học, hưng phấn
chia sẻ với Lục Cẩn Niên: “Nói đến đề toán, em nhớ tới một chuyện cực kỳ thần
kỳ.”
Lục Cẩn Niên đặt một tay lên trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo,
hỏi: “Chuyện gì?”
“Khi đó là hơn nửa học kỳ lớp mười một, thầy giáo dạy toán của lớp một và lớp
ba không phải là một người sao? Chắc hẳn anh biết, thầy giáo kia có một đặc
điểm, cách mỗi một tháng sẽ thi thử một lần, thật ra những nội dung khác ngoài
toán học đều tạm ổn, em không nhất định biết toàn bộ, nhưng tốt xấu gì cũng
biết làm phần lớn, chỉ riêng nội dung về đường parabol, em nhìn liền thấy đau
đầu, lúc ấy thi nội dung về parabol, lúc ấy lớp ba thi trước nên em sớm đã
trao đổi với An Hạ, bảo chị ấy lén chép đề lại cho em, sau đó buổi tối em có
thể đi tìm anh Gia Mộc xin đáp án chính xác, sáng ngày thứ hai môn đầu tiên
thi toán học, em có thể chép đáp án lại, kết quả, anh đoán cuối cùng thì như
thế nào?” Khi Kiều An Hảo nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng
tượng nổi: “Lúc ấy sau khi xong tiết thể dục trở lại lớp, vừa đúng lúc trường
tan học, em chưa kịp đi tìm Kiều An Hạ đòi đề, kết quả em lại thấy một bài thi
toán học ở trong ngăn tủ, bên trên đầy ấp câu trả lời… Anh nói xem, là ai có
khả năng dự đoán đặt bài thi vào trong ngăn tủ của em như vậy?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu một chút, nghĩ một lát lại nói: “Chẳng lẽ ai ở lớp ba
thầm mến em? Nhưng thầm mến không phải là đưa thư tình sao? Không nên đưa bài
thi đâu… Hoặc là cho người khác, để sai ngăn tủ, ai nha, mặc kệ thế nào, Lục
Cẩn Niên, em nói cho anh biết, đó là lần đầu tiên em đạt được điểm tối đa khi
thi môn toán học đấy!”
Mặc dù khi đó Kiều An Hảo an gian, nhưng nhắc tới lần đó đạt điểm tối đa vẫn
không nhịn được có chút đắc chí.
Lục Cẩn Niên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của cô không khỏi cười khẽ một tiếng:
“Nhưng vừa khéo chính là, đó là lần duy nhất anh được 0 điểm từ khi đi học đến
giờ.”
“Hả?” Kiều An Hảo có chút mụ mị, không hiểu ý trong lời của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vươn tay ra vỗ vỗ đầu của cô, nói đáp án: “Bài thi đó là anh thừa
dịp lớp em học thể dục, không có giáo viên đặt trong ngăn tủ của em đấy.”
“Hả?” Kiều An Hảo kinh hô một câu, hỏi ngược lại, “Là anh để?”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ đáp.
“Làm sao anh biết em muốn đáp án của bài kiểm tra đó.”
Lục Cẩn Niên cầm tay Kiều An Hảo, vừa đi lên cầu thang vừa như nhớ lại tình
huống lúc đó, một lát sau mới lên tiếng: “Anh nghe thấy em nói với Kiều An
hạ.”
Ngày đó, buổi trưa cô và Kiều An Hạ cùng đến trường học, trước khi đi vào lớp,
cô kéo áo Kiều An Hạ, chỉ nói một câu: “Nhớ giúp em chép lại bài thi toán học
nhé.”
Lúc ấy vừa vặn đến lượt lau bảng đen, đúng lúc nghe thấy những câu này.
Lúc ấy ở lớp ba, thành tích anh học toán tốt nhất, mỗi lần thi xong đều do anh
đi thu bài thi.
Cho nên lần đó anh trực tiếp không nộp bài thi, đợi đến khi lớp bọn họ học thể
dục không có người, anh nhét vào vào trong ngăn kéo của cô.