Đừng nói là hiện tại, dù là mười năm trước, bàn học trong cả phòng học đều
giống nhau như đúc, ở trong một vùng bàn lộn xộn, Kiều An Hảo cũng không nhận
ra được cái bàn học nào mình đã nằm sấp qua.
Vậy mà cũng đã qua mười năm, Lục Cẩn Niên lại chỉ vào một bàn học đã tróc sơn,
giọng nói chắc chắn nói đây là cô đã dùng qua, Kiều An Hảo hoàn toàn không
tin, chỉ cảm thấy là Lục Cẩn Niên đang bịa chuyện, bĩu môi, trả lời một câu:
“Chỉ là anh mù mờ thôi.”
Lục Cẩn Niên nhướng nhướng mày, lại không tranh cãi với Kiều An Hảo, ngược lại
buông lỏng tay của cô, kéo ra cái ghế trước bàn, người nửa ngồi ở trước bàn
học, vươn tay, sờ soạng bên trong một lúc thật lâu, sau đó bỗng dưng lên
tiếng: “Ừ, ở trong này.”
“Cái gì ở trong này?” Kiều An Hảo hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của Lục
Cẩn Niên, có chút nghi ngờ hỏi lại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ là dắt tay của cô, đưa vào trong ngăn kéo,
sau đó anh đặt tay cô ngay ở trên vị trí bên trái ngăn kéo.
Kiều An Hảo cảm thấy mặt gỗ ở dưới lòng ngón tay, hơi gồ ghề không đều, buồn
bực quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn không có lên tiếng như cũ, chỉ là đè ngón tay của cô, từ từ
lướt qua theo những chỗ lõm kia, từng chữ từng chữ cái tiếng Anh,
[email protected]#d#l#q#[email protected] từ lòng ngón tay Kiều An Hảo, truyền vào trong đầu óc
của cô, cô theo bản năng liếc nhìn Lục Cẩn Niên, giọng nói mang theo vài phần
dò hỏi, mở miệng: “S?”
Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu một cái, tiếp tục chữ cái kế tiếp, Kiều An Hảo mỗi
lần sờ xong một chữ cái, liền mở miệng nói một câu: “H?”
“M?”
“L?”
“I?”
“Y?” Đây là một chữ cái cuối cùng, Kiều An Hảo nghiêng đầu suy tư một lúc, nối
liền mấy cái chữ tiếng Anh mình mới vừa nói, sau đó thì không kiềm lòng được
bật thốt lên: “Shmi¬ly?”
“Shmi¬ly ý là See, how, much, i, love, you . . .” Kiều An Hảo lầm bầm lầu bầu
nói tới chỗ này, nghĩ đến làm sao Lục Cẩn Niên biết nơi này khắc chữ, vì vậy
nhìn ánh mắt của Lục Cẩn Niên, giống như là lộ một tầng ánh sáng, hỏi: “Đây là
anh khắc lên sao?”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên.
Trong lòng Kiều An Hảo thật ra thì đã đoán được đáp án, chẳng qua sau khi hỏi,
càng kiên định, bây giờ nghe anh trả lời khẳng định, vì vậy trong đầu óc lại
to gan làm một giả thiết: “Sau khi anh từ lớp một tới lớp ba, có phải cố ý
chọn ngồi bàn học mà em đã từng nằm sấp hay không?”
Lục Cẩn Niên không nhanh không chậm đẩy cái ghế mới vừa kéo ra về chỗ cũ, sau
đó mới đưa mắt rơi vào trên mặt Kiều An Hảo, ngay tại lúc Kiều An Hảo cho là
anh sẽ mở miệng nói mình nghĩ quá nhiều, bên tai lại truyền đến một câu nhẹ
nhàng chậm chạp của anh: “Không chỉ riêng bàn học, cái ghế kia cũng là cái em
đã ngồi qua. Chỉ là, nhớ đến năm đó cái ghế đó đã báo hư đi, anh mới vừa tìm
một vòng, cũng không có thấy.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên nhìn quanh một vòng phòng học, cuối cùng ánh mắt rơi
vào chỗ ngồi dãy thứ năm gần cửa sổ kia, giơ ngón tay lên chỉ chỉ: “Lúc ấy em
ngồi ở chỗ đó phải không?”
Cái này ngược lại Kiều An Hảo nhớ rõ, thật sự là cô ngồi ở dãy thứ năm gần cửa
sổ chính là chỗ ngồi kia, thật ra thì lúc đầu là cô dựa vào tường, Kiều An Hạ
ngồi chỗ cạnh cửa sổ đó, cô cầm hai tháng tiền tiêu vặt của mình, nũng nịu nói
rất nhiều lời dễ nghe với Kiều An Hạ, mới có thể khiến cô ấy đồng ý đổi chỗ
ngồi với mình.