Edit: Hinary.
Beta: Hi
Lục Cẩn Niên nhăn lông mày, anh rút ví tền ra, sờ tay vào bên trong một lần
nữa, sau đó lấy ra một phong thư màu lam nhạt.
Phong thư này giống như đã được viết từ nhiều năm trước, bên ngoài viền đã có
chút mốc, quả đào màu đỏ phía trên đã hơi phai màu, để lộ lớp mặt màu trắng
Những thứ này, giống như ở trong trường học, chỉ những cô gái mới lớn mới có
thể dùng thôi. Sao Kiều An Hảo lại để trong ví của anh chứ?
Lục Cẩn Niên cầm chiếc phong thư đó, anh do dự một lúc, còn chưa kịp mở ra xem
thì trợ lí đứng bên cạnh đã tò mò hỏi: ” Lục tổng, đó là cái gì, sao nhìn
giống thư tình như vậy?”
Cho dù trợ lí không nhắc đến, từ khi anh nhìn thấy phong thư kia, cũng nghĩ
đến thư tình… Dù sao, từ lúc anh còn đi học, đã không ít lần nhìn thấy những
phong thư rực rỡ như vậy trong ngăn kéo rồi, nhưng lúc đó, trong lòng anh chỉ
có một người mà thôi, anh không có hứng thú với bất kì ai khác nữa, cũng không
muốn có chút hứng thú nào, vì vậy, những phong thư đó anh đều ném đi mà không
mở ra đọc, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh sân tập trong trường.
Nhưng mà, chưa nhìn thấy bên trong ra sao thì không chắc chắn được đó có phải
là thư tình hay không, tuy nhiên, Lục Cẩn Niên vẫn bị những lời nói này của
trợ lí khiến cho khuôn mặt hiện lên một vòng đỏ sẫm, sau đó anh gấp nhanh lại
phong thư, bỏ vào trong túi cùng với ví tiền, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: “Về
công ty.”
Trên đường đi về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, trong đầu anh toàn là
hình ảnh của phong thư kia.
Khó trách Kiều Kiều lại chủ động chuẩn bị âu phục cho anh, hóa ra là vì cô
muốn nhét phong thư này vào túi áo, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô không thể
nói thẳng cho anh nghe, lại phải dùng cách viết như thế này?
Ba giờ chiều, còn có một cuộc hội nghị, anh đến công ty thì đã hai giờ rưỡi
rồi, Lục Cẩn Niên quay lại phòng làm việc của mình, khóa trái cửa chính, sau
đó anh ngồi trước bàn làm việc, lấy lá thư từ trong túi ra, anh không rõ cảm
giác lúc này của mình là gì nữa, sâu trong lòng có một chút hồi hộp, giống như
mình lúc còn trẻ, giống như đúc lần đầu tiếp xúc thân mật với Kiều An Hảo mà
mình không biết phải làm như thế nào vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào phong thư được coi như rất lớn kia một lúc,
sau đó anh mới hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay căng thẳng mở phong thư ra,
anh rút ra từ bên trong một tờ giấy màu trắng dùng để viết thư được gấp lại.
Trái tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, khi còn trẻ, có một khoảng thời gian
thì gấp thư thành hình trái tim rất được yêu chuộng, với một người luôn trầm
mặc như anh, rất khó mở miệng yêu cầu người khác dạy mình gấp, vì vậy, anh
nhân lúc giờ ra chơi, lén nhìn hai cô gái đang ngồi gấp thư, anh muốn học cách
gấp, nhưng lại khiến cho một cô gái trong đó hiểu nhầm, là anh có ý gì đó với
cô ấy, vì vậy sau khi tan học cô ấy còn chặn anh lại, mời anh cuối tuần đi xem
phim cùng cô ấy được không?
Ngón tay run run của Lục Cẩn Niên mở hình trái tim đó ra, sau đó anh đặt nếp
uốn giấy trải xuống trên mặt bàn, trong lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi, anh
nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu nhìn chữ trên tờ giấy.
Mới nhìn qua thì những chữ kia còn có chút non nớt, hơi giống với nét bút của
Kiều An Hảo, nhưng rất trẻ con, giống như chữ hồi cấp 3 mà cô viết.
Đầu tiên, là ghi tháng năm, và một dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Thật mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó sẽ không mang phiền
phức đến cho bạn.
Phía sau chữ “phiền phức” còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh
nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.