Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng với không đếm xỉa của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên
cũng không chút hờn giận, ngược lại còn đưa tay nắm tay Kiều An Hảo, che trước
mặt cô, để tránh cho lúc trợ lý khởi động xe, bởi vì quán tính, Kiều An Hảo
nghiêng người về phía trước, không cẩn thận ***ng vào mặt sau của ghế trước, dĩ
nhiên miệng của Lục Cẩn Niên cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng mở miệng nói
với trợ lý: “Chậm một chút, tốc độ chậm một chút! Cậu chạy nhanh như vậy làm
gì? Trên xe có thai phụ, chậm thêm chút nữa! Phía trước là đèn đỏ, nhanh dừng
xe! Lại chậm chút nữa!”
Vừa mới bắt đầu Kiều An Hảo còn có thể lầu bầu tốc độ xe quá chậm, còn không
bằng đi xuống đẩy xe, thế nhưng Lục Cẩn Niên lại giơ tay lên, vuốt lưng nàng,
ôn tồn khuyên an toàn là quan trọng nhất, thêm nữa trợ lý hoàn toàn không dám
đắc tội Lục Cẩn Niên, chỉ có thể nghe lời hắn không ngừng giảm tốc độ, giảm
tốc độ, lại giảm tốc độ, cho nên cuối cùng Kiều An Hảo dứt khoát nhắm mắt ngậm
miệng tiến vào trạng thái giả chết, sau đó lấy tốc độ 20km/h, chậm rì rì đến
biệt thự Cẩm Tú Viên.
Xe vừa dừng lại, Kiều An Hảo muốn mở cửa xuống xe, Lục Cẩn Niên lại không cho,
để cho trợ lý tắt máy xe, hắn mới nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, đi vòng qua
bên phía Kiều An Hảo, mở cửa xe cho nàng, chờ nàng bước xuống, lập tức đưa tay
đỡ nàng.
Kiều An Hảo đẩy Lục Cẩn Niên, bước từng bước nhỏ, đi vào trong viện.
Lục Cẩn Niên nhận lấy túi của Kiều An Hảo từ trong tay trợ lý, vội vàng đuổi
theo, đuổi theo hai bước, nghĩ đến chuyện trợ lý mật báo, quay đầu, để lại một
câu cho trợ lý: “Trầm Minh Triết, cậu đừng tưởng rằng chuyện đó đã xong, hôm
nào tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Sau đó ba bước thành hai bước đuổi theo Kiều An Hảo, đỡ nàng lần nữa: “Kiều
Kiều, chúng ta không vội, đi từ từ, coi chừng ngã.”
Kiều An Hảo dừng bước, xoay người, nghiêm túc nhìn Lục Cẩn Niên: “Lục Cẩn
Niên, đứa bé mới một tháng, không cần khẩn trương như vậy.”
“Ừ, ừ.” Lục Cẩn Niên tuyệt đối không phản bác mà gật đầu đồng ý, miệng lại
nhắc nhở: “Kiều Kiều, cẩn thận, phía trước là bậc thang, chậm một chút…”
Kiều An Hảo hít sâu một hơi, dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Vào phòng, Lục Cẩn Niên lập tức khom người, cầm dép lê, đặt trước mặt của Kiều
An Hảo, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, cởi dây giày dùm cô, tự mình giúp
cô đổi giày.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo mở TV theo thói quen, sau đó ôm gối dựa, vùi
trên ghế sô pha, xem trận chung kết được phát lại.
Lục Cẩn Niên giống như vệ tinh vây quanh Kiều An Hảo, vừa bưng nước vừa gọt
trái cây cho cô, sau đó cầm laptop, lên mạng tìm kiếm, chọn một số sách dành
cho thời kỳ mang thai, thỉnh thoảng còn hỏi thăm một chút ý kiến của Kiều An
Hảo.
Chỉ là sự thật chứng minh, hỏi cũng chỉ hỏi suông, Kiều An Hảo nói không cần
mua sách, cuối cùng vẫn thấy trong hóa đơn mua hàng.
Mua sách xong, Lục Cẩn Niên đặt máy tính xuống, ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, cầm
cây tâm cắm vào miếng táo, đút vào miệng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, anh thật sự
làm ba rồi sao?”
Đây là lần thứ tám Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi về vấn đề này trong tối nay, Kiều
An Hảo cũng tốt tính gật đầu khẳng định với hắn lần thứ tám, “Ừm” một tiếng,
sau đó mở to miệng cắn miếng táo.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo ăn xong miếng táo, lại cầm một quả nho,
lột vỏ, đưa đến bên miệng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, bảo bảo đã được một tháng,
có đúng không?”