“Đúng vậy, làm sao lại không phát hiện ra cơ chứ, bằng không đã có thể xin anh
ấy chụp hình ký tên rồi!”
“Thật đáng tiếc…”
Kiều An Hảo được Lục Cẩn Niên ôm từ trong hội trường ra bãi đậu xe.
Lục Cẩn Niên mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đặt Kiều An Hảo vào ghế phụ,
sau đó điều chỉnh ghế ngả về sau, để Kiều An Hảo có không gian ngồi lớn một
chút, lúc điều chỉnh ghế còn không ngừng hỏi Kiều An Hảo có thoải mái không.
Bây giờ Kiều An Hảo đã có thai, nhưng mới một tháng nên không có khác gì với
trước đây, thật ra ngồi thế nào cũng không sao cả, ban đầu còn có thể trả lời
lại với câu hỏi của Lục Cẩn Niên như “Vậy là được rồi” “Cứ vậy thôi, không
phải chỉnh nữa”.
Thế nhưng Lục Cẩn Niên cứ giữ mãi dáng vẻ như muốn gây sự: “Như thế này có
được không? So với vừa rồi, ngồi thế nào khiến em thoải mái hơn?… Góc này?
Thoải mái hơn chứ?… Hay góc này?”
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo hoàn toàn bị tiếng Lục Cẩn Niên lải nhải làm phiền,
cô đảo cặp mắt trắng dã, không thèm lý tới Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên thấy
Kiều An Hảo bực mình, đành giữ nguyên góc độ này của cái ghế, sau cùng lúc kéo
dây đai an toàn vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Kiều Kiều, em khẳng định tư
thế này ngồi thoải mái nhất chứ?”
“Lục Cẩn Niên…” Tính tình có dịu dàng hơn nữa thì cũng bị Lục Cẩn Niên làm
cho tức giận, nhưng Kiều An Hảo chỉ tức giận gọi tên anh, Lục Cẩn Niên lại
“cạch”, lập tức cởi dây đai an toàn ra, tiếp tục điều chỉnh ghế cho Kiều An
Hảo: “Không được, tư thế này, dây đai an toàn sẽ đè lên bụng, sẽ không tốt cho
sự trưởng thành của con.”
Kiều An Hảo quay đầu, hít sâu một hơi, kìm nén cơn bực bội trong ngực, cố gắng
duy trì nụ cười mỉm, nói với Lục Cẩn Niên: “Bác sĩ nói, con bây giờ còn chưa
thành hình, chỉ mới lớn bằng hạt đậu thôi, cho nên, chúng ta ngồi thế nào cũng
không sao.”
“Tên bác sĩ nào nói? Anh ta đúng là lang băm, con của anh sao có thể là hạt
đậu được?” Lục Cẩn Niên vừa phản bác vừa tiếp tục mân mê góc độ của ghế, sau
đó còn thỉnh thoảng kéo dây đai an toàn khoa tay múa chân một chút, phát hiện
dây đai làm thế nào cũng đè vào bụng Kiều An Hảo, cuối cùng cúi người, cẩn
thận bế Kiều An Hảo ra ngoài, quay về phía trợ lý đang cầm túi của Kiều An Hảo
phân phó: “Anh lái xe, tôi ngồi với Kiều Kiều ở phía sau.”
“Vâng, Lục tiên sinh.” Trợ lý vội vàng mở cửa sau xe, Lục Cẩn Niên giống như
đặt vật báu, động tác vô cùng nhẹ nhàng đặt Kiều An Hảo vào, sau đó mình cũng
ngồi vào theo, tiện thể còn đóng cửa.
Chỗ ngồi sau xe không điều chỉnh được như phía trước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An
Hảo ngồi không thoải mái, cầm gối ôm đặt sau lưng Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, vậy
được chứ? Có thoải mái không?”
Nói rồi lại đổi một cái gối khác khá lớn: “Cái gối này thoải mái hơn chứ? Hay
cái kia?”
“Hay là, anh để hai cái cho em dựa nhé?”
Lại nữa rồi… Tuy đây là che chở và yêu thương, nhưng che chở và yêu thương
quá mức cũng khiến người ta nổi nóng đấy!
Kiều An Hảo lần này ngay cả lời cũng không nói, lấy hai cái gối Lục Cẩn Niên
để phía sau ra, nhét mạnh vào ngực Lục Cẩn Niên, không thèm nhìn Lục Cẩn Niên
lấy một cái, chỉ nói với trợ lý vừa lên xe bốn từ: “Về Cẩm Tú Viên!”