Nhưng mà, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo là người vô tội . . . . . . Phạm sai lầm
là mẹ của anh, anh rất muốn làm một người con trai hiếu thảo, nhưng mà, anh
đấu tranh nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn không thể trơ mắt nhìn, Lục Cẩn
Niên và Kiều An Hảo, hai người quan trọng như sinh mạng của anh, cuối cùng bị
buộc đi trên con đường xa xứ.
Nếu hai bên, nhất định phải quay lưng với một bên, anh chỉ có thể lựa chọn
quay lưng với phía người sai kia.
Lúc này trên mặt Hứa Gia Mộc, đã không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu,
thay vào đó là nặng nề: “Tôi hi vọng sau khi tôi đứng ra giải thích và làm
sáng tỏ chân tướng sự việc xong, mọi người có thể dừng công kích đối với cô
Kiều Kiều An Hảo, cám ơn mọi người.”
Hai tay Hứa Gia Mộc cầm micro, khom người chào thật sâu, sau đó cúi đầu, nói
một câu: “Thật xin lỗi.”
Ba chữ này của anh, không có thêm tiền tố.
Người biết, biết anh nói xin lỗi Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.
Người không biết, lại cho rằng anh xin lỗi là vì mẹ của mình.
Anh vẫn giữ động tác khom người khoảng nửa phút, mới đứng thẳng lên, đưa micro
cho người chủ trì đứng bên cạnh, xoay người đi về phía hành lang sau hậu
trường.
Kiều An Hảo từ trên màn hình thấy Hứa Gia Mộc đi ra lối ra, theo bản năng quay
đầu, sau đó liền nhìn thấy anh đẩy cửa mở ra, đi về phía mình.
Sắc mặt của anh rất tệ, bước chân đi cũng rất nhanh.
Khi đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, cô bật thốt ra một câu: “Anh Gia Mộc.”
Bước chân Hứa Gia Mộc hơi dừng lại một chút, sau cùng anh cũng chỉ gật đầu một
cái, sau đó không nói câu nào, anh liền đi sát qua bên cạnh, sải bước đi qua
phòng nghỉ, rời khỏi.
Bởi vì Hứa Gia Mộc đột nhiên bước lên, khiến cho cuộc tranh tài bị cắt ngang,
bầu không khí cũng có chút theo không kịp, người chủ trì cố ý cho năm phút
quảng cáo xen vào, để mọi người điều chỉnh trạng thái.
Bởi vì tiết mục phát sóng trực tiếp, đoạn clip Hứa Gia Mộc xuất hiện kia, sớm
đã bị người cắt ra ngoài, đăng lên trên mạng, đặt lên trang đầu.
Những người ban đầu hận thấu xương chửi bới Kiều An Hảo, đã sớm không còn mắng
nữa mà chuyển sang máng khác, nhưng còn một số ít người vẫn cứ níu lấy Kiều An
Hảo tiếp tục mắng những lời như tranh tài có chỗ dựa, thế nhưng đại đa số
người bày tỏ bị chân tướng làm khiếp sợ, cũng không thiếu người trước kia mắng
Kiều An Hảo, chạy đến trên web riêng của cô xin lỗi.
Năm phút đồng hồ rất nhanh liền qua đi.
Người chủ trì đứng ở trên sân khấu, phổ biến thể lệ dự thi thêm lần nữa, sau
đó liền long trọng mời những người dự thi cuối cùng của trận chung kết.
“Ông Lục, cô Kiều sắp lên sân khấu, ông muốn tôi cho ông một cái này hay
không?” Không biết từ lúc nào, trợ lý ở một bên trong tay lấy ra hai cây gậy
huỳnh quang, giơ lên một cây màu hồng tới trước mặt của Lục Cẩn Niên.
Ngây thơ! Trong lòng Lục Cẩn Niên oán thầm một câu, cũng không có nhận lấy,
tầm mắt theo dõi chăm chú nơi cửa bước lên sân khấu.
Không cần thì thôi! Trong lòng trợ lý cũng đáp lại một câu, sau đó mỗi tay cầm
một cái, quơ qua quơ lại, trong miệng còn hô lên một câu: “Cô Kiều, cố gắng
lên!”
Theo tiếng nhạc vang lên, cửa xoay ở nơi đó chậm rãi xoay một vòng, anh ngồi ở
chỗ này cả đêm, chỉ vì chờ nhân vật chính.
Bảy người dự thi trước mặt, đều đã ăn mặc long trọng, chỉ riêng Kiều An Hảo
mặc một cái váy dài bằng len rất đơn giản, tóc dài dịu dàng buông xuống ở sau
ót, bó thành cặp kính ở phía sau, gần như đều nhìn không ra đồ trang sức trang
nhã nào.