“Bây giờ tôi vẫn chưa rõ trong hồ lô của Tống Tương Tư bán thuốc gì, không
phải nói kinh hỉ à?”
“Đúng rồi, còn tưởng Tống Tương Tư lên sân khấu hát cho chúng ta nghe đấy?”
………
Đối mặt với dưới sân khấu đang xôn xao, Hứa Gia Mộc lại lạnh nhạt ung dung, vẻ
mặt không có gì là ‘bốn bề dậy sóng’ cả. Anh nhìn thẳng phía trước, nâng
micrphone không nóng không lạnh tiếp tục mở miệng nói: “Tôi thật sự rất cảm ơn
cô Tống Tương Tư đã vì tôi mà xin mười phút đồng hồ, đồng thời cũng rất cảm ơn
ban tổ chức đã đồng ý cho mười phút này, lúc này tôi đứng trên sân khấu, không
phải là để biểu diễn cho mọi người, mà là để giải thích cho mọi người.”
Một câu “Giải thích” của Hứa Gia Mộc cuối cùng cũng khiến cho bầu không khí
dưới sân khấu yên tĩnh lại.
Kiều An Hảo đứng sau sân khấu, nhìn Hứa Gia Mộc trên màn hình, đáy mắt xẹt qua
vẻ kinh ngạc.
Sao Hứa Gia Mộc lại đột nhiên lên trên sân khấu?
Còn nữa, anh nói muốn giải thích? Giải thích chuyện gì?
Hôm nay là trận chung kết của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên không thể đi ra hậu
trường, nên đặc biệt dẫn theo trợ lý, ngồi trên hàng ghế thứ nhất của khách
vip để xem.
Tính kỹ thì đây là lần đầu tiên anh làm khán giả trong ba lần Kiều An Hảo dự
thi, hai lần trước đều ngồi trong xe vừa xem truyền hình trực tiếp vừa chờ cô.
Vì sợ người xung quanh nhận ra mình, Lục Cẩn Niên còn cố ý đội mũ lưỡi trai
lên đầu, tiện thể dựng thẳng cổ áo khoác lên, che kín hơn nửa khuôn mặt.
Lục Cẩn Niên tới chỉ để xem Kiều An Hảo, mấy phần thi trước không chút hứng
thú nào, vừa ngồi xuống liền cúi đầu nghịch di động.
Trợ lý ngồi bên cạnh, trái lại rất kích động, luôn ghé sát tai Lục Cẩn Niên,
hoặc là chạm vào cánh tay anh, nói mấy lời bình luận linh tinh “Anh Lục, anh
nhìn xem, bộ dạng người con gái này rất xinh đẹp,” “Anh Lục, phần biểu diễn
này tuyệt quá.”
Lục Cẩn Niên ít khi nhìn trợ ký, thỉnh thoảng cũng sẽ ghét anh ta phiền, ngẩng
đầu liếc nhìn anh ta một cái, sau đó trợ lý lập tức cười vẻ mặt nịnh nọt nói:
“Nhưng mà tôi tin, cô Kiều là tuyệt nhất!”
Ha ha…. Vuốt đuôi ngựa! Trong lòng Lục Cẩn Niên âm thầm cười nhạo, sau đó quay
đầu tiếp tục chơi di động, nhưng trên khuôn mặt kiêu ngạo rõ ràng như treo
dòng chữ “Điều này còn cần cậu nói à.”
Trước khi Kiều An Hảo đi ra, Lục Cẩn Niên chỉ ngẩng đầu hai lần.
Lần đầu tiên là khi bên tai vang lên bối cảnh âm nhạc mỹ nhân ngư múa trống
quen thuộc, phản xạ có điều kiện tưởng Kiều An Hảo ra biểu diễn, sau đó liền
ngẩng đầu. Vì cách sân khấu rất gần, Lục Cẩn Niên nhìn rõ đó là Lâm Thi Ý, hơn
nữa cô ta còn mặc quần áo giống y đúc Kiều An Hảo.
Điệu múa này, áo váy này, đều là anh chọn giúp cho Kiều An Hảo, cũng không nói
cho người khác biết, sao Lâm Thi Ý lại giống hết toàn bộ?truyện bên
di3ndanlequydon.com
Vậy tiết mục sau của Kiều Kiều phải làm sao bây giờ? Có người múa trước điệu
múa này rồi, nếu Kiều Kiều múa nữa, rõ ràng không chiếm được ưu thế.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Lâm Thi Ý không ngừng xoay tròn trên sân khấu, ánh
mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
Lần thứ hai Lục Cẩn Niên ngẩng đầu là khi Tống Tương Tư xin mười phút, lúc có
người đi lên sân khấu, trợ lý ghé sát lỗ tai anh, dùng giọng điệu hết sức kinh
ngạc nói: “Anh Lục, là anh Hứa.”
Anh còn chưa hỏi lại ai là anh Hứa, chợt nghe giọng của Hứa Gia Mộc truyền
tới, sau đó theo bản năng Lục Cẩn Niên liền nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu
chăm chú nhìn Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi nghĩ các vị ở đây, cùng các bạn trước
màn hình TV đều biết tên của tôi, là vì gần đây chú ý vào scandal của tôi chắc
không ít hơn cô Kiều An Hảo.”