Người chủ trì nuốt lời nói vừa tới bên miệng xuống bụng, cười lên tiếng: “Xin
mời Tương Tư.”
Tống Tương Tư ghé mặt trước microphone, khóe miệng kề sát gần, giọng rõ ràng
trong trẻo mở miệng nói: “Tôi rất vui mừng ban tổ chức đã cho tôi cơ hội, để
tôi tới làm khách vip trong đêm chung kết này, cho nên tôi đặc biệt chuẩn bị
cho mọi người một kinh hỉ. Bây giờ sắp kết thúc trận chung kết, chỉ còn lại
một người diễn viên cuối cùng, cho nên trước đó, tôi muốn xin sử dụng mười
phút của ban tổ chức, nói niềm vui kinh ngạc này ra cho mọi biết, không biết
có được không?”
Người chủ trì hiển nhiên là bị yêu cầu này của Tống Tương Tư làm cho sửng sốt,
theo bản năng anh ta quay đầu nhìn về phía lãnh đạo ngồi bên cạnh, rõ ràng vì
chưa bàn bạc trước nên lãnh đạo cũng bị yêu cầu đột ngột của Tống Tương Tư làm
cho có chút kinh ngạc.
Tống Tương Tư vốn không để lãnh đạo có thời gian phản ứng, trực tiếp cầm
microphone bắt đầu quay người vẫy tay với khán giả, rồi mở miệng nói: “Các bạn
khán giả ở đây hôm nay, xin hỏi, các bạn có chờ mong kinh hỉ mà tôi chuẩn bị
này không?”
Lúc đầu dưới sân khấu kêu la hỗn độn “Chờ mong,” đến cuối cùng thì biến thành
trăm miệng một lời “Chờ mong,” giọng nói trật tự mà lại vang dội, quả thực
muốn vùi lấp cả hiện trường trận đấu.
Mấy người lãnh đạo vốn đang ngồi cùng một chỗ, nhỏ giọng trao đổi rốt cuộc là
có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy khán giả dưới sân khấu phản ứng mãnh liệt như
vậy, nếu không cho Tống Tương Tư mười phút đồng hồ, sợ là sẽ khiến mọi người
kháng nghị. Mấy người lãnh đạo cùng nhau gật đầu, sau đó có một nhân viên công
tác đưa microphone cho một lãnh đạo, người lãnh đạo cầm lấy giọng trong trẻo
mở miệng nói một tiếng: “Có thể.” [email protected]
Người chủ trì lập tức thu hồi tấm thẻ trong tay, phản ứng hết sức lịch sự mở
miệng nói: “Trước khi người cuối cùng lên sân khấu dự thi tuyển chọn, chúng ta
xem rốt cuộc nữ thần Tống Tương Tư là khách vip đêm nay chuẩn bị cho mọi người
kinh hỉ gì trước nhé.”
Người chủ trì giơ tay lên, làm tư thế “Mời” với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư thoải mái nói câu “Cảm ơn,” nhưng vẫn đứng trước hàng ghế khách
vip của mình chứ không lên sân khấu, ngược lại nhìn xung quanh rồi quay về một
hướng, lên tiếng: “Mời ra.”
Tất cả khán giả dưới sân khấu bị hành động của Tống Tương Tư làm cho sững sờ,
mọi người đều im lặng hết.
Khoảng hơn mười giây sau, bên trái dưới hàng ghế khán giả có một người đứng
lên, vóc người rất cao, bình tĩnh di chuyển vòng qua ngoài cùng bên trái sân
khấu, giẫm xuống cầu thang đi về phía sân khấu.
Trên màn hình lớn của sân khấu xuất hiện một giương mặt đẹp trai, mặc bộ tây
trang màu lam, thắt caravat vô cùng xinh đẹp.
Anh đứng chính giữa sân khấu, vì trong tay không có microphone nên nhìn trái
phải hai lần, người chủ trì lập tức bình tĩnh trở lại, cầm microphone của mình
đưa tới.
Anh cúi đầu rất lễ phép với người chủ trì, tỏ vẻ cảm ơn, sau đó xoay người cúi
đầu 90 độ với khán giả dưới sân khấu rồi đứng thẳng người. Mở miệng liền phá
vỡ bầu không khí nghi hoặc khó hiểu của mọi người có mặt ở đây: “Xin chào mọi
người, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của công ty Hứa thị Hứa
Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc… Ba chữ nhảy ra này, hiện trường cuộc thi vốn yên tĩnh không tiếng
động đã bắt đầu có tiếng nói vang lên, sau đó càng lúc càng nhiều, đến cuối
cùng bầu không khí dưới sân khấu trở nên có chút hỗn loạn.
“Hứa Gia Mộc? Không phải là chồng cũ của Kiều An Hảo sao?”
“Đúng vậy, sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở trong cuộc thi này?”