Hàn Như Sơ thấy anh, vô cùng kinh ngạc, liền nhào lên ôm lấy Hứa Gia Mộ. Sau
đó khóc lóc như mít ướt, miệng nói: “Gia Mộc, rốt cuộc con đồng ý về thăm mẹ
rồi hả? Con tha thứ cho mẹ, phải không?”
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ để mặc Hàn Như Sơ ôm lấy, sau đó
anh thấy gần tới giờ, mới rời khỏi đó, trước khi đi anh còn tiện thể trộm một
phần văn kiện từ thư phòng nhà họ Hứa.
Kiều An Hảo là người thứ tám, cho nên là người cuối cùng chờ lên sân khấu biểu
diễn.
Chuyên gia trang điểm chỉ có bốn người, vì thế Kiều An Hảo đến phòng hóa
trang, Triệu Manh đi theo, còn phải chờ lát nữa mới có chuyên gia trang điểm
rãnh rỗi.
Kiều An Hảo ngồi trước bàn trang điểm, đamh định nói với chuyên gia trang điểm
đêm nay mình muốn mặc lễ phục như thế nào, để cô ấy trang điểm khuôn mặt cho
hợp, nhưng lại nhìn thấy người thi đấu thứ hai là Lâm Thi Ý từ trong phòng
thay đồ đi ra. Lời nói đến bên miệng Kiều An Hảo lập tức dừng lại, sau đó ánh
mắt bị Lâm Thi Ý thu hút nhìn sang.
Cô ta mặc trang phục khiêu vũ cổ đại màu hồng, kiểu tóc và trang điểm cũng đều
theo vẻ đẹp cổ điển.
Đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là… Trên người cô ta mặc
trang phục khiêu vũ, giống nhau như đúc với trang phục khiêu vũ của cô.
“Kiều Kiều, sao quần áo của Lâm Thi Ý và quần áo của cậu y hệt nhau thế? Cô ta
lên sân khấu trước cậu, cậu phải làm sao bây giờ? Chúng ta tới gấp gáp như
vậy, lại không mang theo quần áo, bây giờ vào cuộc thi, quần áo giống nhau sẽ
bị trừ điểm.”
Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh thì thầm bên tai, mới thu tầm mắt từ trên
người Lâm Thi Ý về, vẻ mặt nhìn Triệu Manh ý bảo yên tâm, sau đó nói với
chuyên gia trang điểm bên cạnh: “Trang điểm bình thường cho tôi, rồi phối hợp
bộ y phục bây giờ tôi đang mặc trên người là được rồi.”
Thật ra…. Mỹ nhân ngư múa trống cô vốn không muốn múa, nhưng quần áo giống Lâm
Thi Ý, trái tim cô vẫn hơi bực bội.
Làm sao hai người lại khéo như vậy? Chọn cùng một bộ y phục?
Lúc Lâm Thi Ý kết thúc, Kiều An Hảo cũng vừa xong phần hóa trang, cô và Triệu
Manh đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng. Đối với tiết mục biểu diễn của Lâm Thi Ý
Kiều An Hảo tuyệt đối không quan tâm, nhưng khi thông báo đến tên tiết mục của
Lâm Thi Ý, cô nhíu chặt chân mày.
Mỹ nhân ngư múa trống.
***ng áo còn chưa tính, còn ***ng cả tiết mục?
Điều quan trọng nhất, tiết mục này là cô và Lục Cẩn Niên nghĩ ra, ngay cả
Triệu Manh và trợ lý cũng không biết, làm sao mà Lâm Thi Ý biết được?
Mặc dù trong chốc lát Kiều An Hảo không đoán được Lâm Thi Ý dò la được tin tức
ở đâu, nhưng cũng biết Lâm Thi Ý làm vậy, đơn giản chỉ là giành biểu diễn
trước tiết mục của cô, khiến cho tiết mục cô dày công chuẩn bị bị ngâm nước
nóng (Ý là không dùng được nữa).
Trái tim Kiều An Hảo vốn hơi bực bội, lúc này thì hoàn toàn nghẹt thở rồi.
Lâm Thi Ý làm mỹ nhân ngư múa trống không giống với Kiều An Hảo biểu diễn, mặc
dù không đặc sắc như Kiều An Hảo, nhưng có thể nhảy ở độ khó cao như vậy cũng
khiến cả sảnh đường reo hò khen hay, thậm chí mấy giám khảo còn cho điểm cao.
Lúc Lâm Thi Ý từ trước sân khấu đi ra hậu trường, còn cố tình gửi cho Kiều An
Hảo một ánh mắt khiêu khích.
Năm người tiếp theo thi đấu cũng hết sức xuất sắc.
Đợi đến người thứ bảy biểu diễn xong, Kiều An Hảo liền đi lên trước sân khấu.
Xuyên qua hành lang dài Kiều An Hảo có thể nghe thấy lời nói và cho điểm của
mấy giám khảo đang ngồi trước sân khấu. Ngay lúc chuẩn bị đưa ra kết quả cuối
cùng, người chủ trì đang tính hô lên tên người cuối cùng tham gia tuyển chọn
lên sân khấu, thì Tống Tương Tư được mời đến làm khách vip đêm nay bỗng nhiên
mở miệng: “Xin lỗi, cho tôi xen ngang một lát.”