Editor: Tiểu Cân
Lục Cẩn Niên nói mãi mới xong, Kiều An Hảo chớp chớp mắt, một giọt nước mắt
len lén rơi xuống.
Trong giây phút này, cô cảm nhận được thế giới bên ngoài kia đối quan điểm của
mình ra sao, nhục mạ mình như thế nào thì tất cả đều đã trở thành nhỏ bé không
đáng kể.
Cho dù cô có tiếng xấu, bị người ta phỉ báng, như vậy thì sao nào?
Cô có một Lục Cẩn Niên yêu cô tha thiết, một cô gái dù có đi đến cùng trời
cuối đất, có đi hết cuộc đời mình cũng chưa chắc đã có thể gặp được một người
như Lục Cẩn Niên.
Một người, cho dù cả thế giới ghét bỏ, phỉ nhổ cô, thì Lục Cẩn Niên vẫn như
cũ, vẫn bao bọc chở che cho cô trong vòng tay của anh.
Chỉ cần như vậy thôi… cũng đã đủ rồi.
Cuộc đời cô như vậy là đã cực kỳ tốt đẹp, cho dù hiện tại có chút trắc trở,
tương lai có chút thiếu thốn, như vậy thì đã sao?
Kiều An Hảo cảm động không biết dùng từ nào mới có thể hình dung tâm tình mình
lúc này, cuối cùng cô trực tiếp vòng tay lên ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn
lên đôi môi anh.
Sự nhiệt tình chủ động của cô khiến cho toàn thân Lục Cẩn Niên khẽ run, sau đó
bàn tay cũng vòng ra sau đầu cô, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh hai người thân mật tiếp xúc ái
muội phát ra.
Lúc đi, Lục Cẩn Niên còn xoay người cô lại,đổi một tư thế, ôm Kiều An Hảo trên
người mình, đến cuối cùng sắp kết thúc mới đổi về nam trên nữ dưới, hòa cùng
cô, mây mưa triền miên.
Kết thúc một cái thật lớn, Lục Cẩn Niên gục trên người Kiều An Hảo, Kiều An
Hảo nhắm mắt lại, toàn thân rã rời, mệt không nhúc nhích nổi.
Lục Cẩn Niên lại hôn Kiều An Hảo, hôn từ mi tâm, cổ, vành tai… cuối cùng ở bên
vành tai cô khẽ nói: “Kiều Kiều, anh yêu em.”
Kiều An Hảo bị những lời này của anh làm chân cũng co lại, cô mệt đến rã rời,
lười biếng chuyển động cơ thể, rúc vào lòng anh, mơ mơ màng màng nói: “Em cũng
yêu anh.”
Trong khoảng khắc cô nói ra câu ấy, lại bị Lục Cẩn Niên hung hăng hôn môi cô.
–
Thoáng một cái đã đến trưa, lại thêm vận động cả buổi tối, thể lực Kiều An Hảo
dường như đã cạn kiệt, liền gối đầu lên cánh tay Lục Cẩn Niên dần dần chìm vào
giấc ngủ.
Đêm nay vận động quá độ, thật sự cũng khiến cho Lục Cẩn Niên có chút mệt mỏi,
nhưng anh lại không thấy buồn ngủ, đợi cho hô hấp của người bên cạnh đều đều
mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi rồi lặng lẽ rút cánh tay cô
đang gối lên ra, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cầm lấy di động của mình đi ra
khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên vào thư phòng, theo thói quen định rút điếu thuốc nhưng lại nghĩ
đến lát nữa còn về phòng ngủ sợ mùi khói thuốc sẽ làm Kiều An Hảo đang ngủ khó
chịu, cuối cùng đành nhét lại vào hộp thuốc lá, ra ngoài gọi một cuộc điện
thoại cho trợ lý.
Mặc dù đã rất trễ nhưng qua một lúc lâu sau cũng có người bắt máy, bên trong
không có truyền đến tiếng của trợ lý mà là tiếng mở cửa đóng cửa khe khẽ, sau
đó mới có tiếng trợ lý truyền đến: “Lục tiên sinh.”
“Ừm…” Lục Cẩn Niên lên tiếng, không đợi trợ lý hỏi chuyện mà trực tiếp vào vấn
đề: “Đài xx trước đây muốn phỏng vấn tôi mà liên hệ rất nhiều lần đều bị từ
chối. Ngày mai cậu tới đó thông báo, sắp xếp thời gian sớm nhất có thể cho
tôi.”