iều An Hảo dừng lại một chút, suy đoán: “Có lẽ anh Gia Mộc ở ngay bên cạnh
trong viện thì phải, nhìn thấy, nên chạy lại đây.”
Hóa ra là như vậy…Anh còn tưởng rằng cô từng thích hắn, gặp phải nguy hiểm,
bản năng đi tìm Hứa Gia Mộc cầu cứu.
Xem ra là anh quá khẩn trương, cũng nghĩ nhiều rồi.
“Vậy lần này may mà có Gia Mộc.”
Kiều An Hảo cũng không hề phát giác được Lục Cẩn Niên hỏi mình ngọn nguồn này
đó có vẻ khác thường, vùi ở trong ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu.
–
Hứa Gia Mộc trở về biệt thự của mình trong viện, cũng không có đi vào nhà, mà
trực tiếp lên xe, khởi động, rời đi.
Trên đường phố đông xe qua lại, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng liền quẹo vào nhà
Hứa gia ở trong tiểu khu.
Khi xe của Hứa Gia Mộc vừa quẹo vào đường nhà mình, Hứa Gia Mộc thấy quản gia
tiễn một người đi ra từ trong nhà, cũng không biết hai người đang nói cái gì,
sau đó quản gia đưa cho người kia một phong thư, bởi vì khoảng cách hơi xa,
Hứa Gia Mộc nhìn không rõ rốt cuộc là vật gì, tóm lại người kia có vẻ thật vui
mừng, không biết nói gì với quản gia, xong đi tới hướng chiếc xe của anh, mà
quản gia đứng ở cửa trong chốc lát, mới quay trở về trong viện.
Hứa Gia Mộc theo bản năng cho tốc độ xe chậm lại, nhìn xuyên thấu qua cửa kính
xe, để ý người đi tới trước mặt đang cầm theo phong thư, anh thấy có chút quen
mắt, như là đã gặp nhau ở nơi nào rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
Người kia đi đến dưới một thân cây ven đường, ngừng lại, sau đó đưa lưng về
phía đường cái, mở ra phong thư.
Lúc này khoảng cách của Hứa Gia Mộc đã gần hơn, anh rõ ràng thấy hắn lấy ra
một xấp tiền rất dày trong phong thư, đứng tại chỗ đếm thật nhanh.
Người nọ làm cái gì? Sao quản gia cho hắn nhiều tiền như vậy?
Lòng tràn đầy nghi hoặc, Hứa Gia Mộc trực tiếp ngừng xe lại, anh nhìn chằm
chằm người đang đếm tiền kia trong chốc lát, càng xem càng xác định mình tuyệt
đối đã gặp qua hắn, sau đó trong đầu cẩn thận nhớ kỹ lại một lúc, trong đầu
liền hiện lên kẻ mặc đồ người đưa thư trước đó không lâu mình nhìn thấy trong
viện ở biệt thự của Lục Cẩn Niên.
Hứa Gia Mộc cau mày, phản ứng mãnh liệt, thì ra, hắn chính là kẻ đã cải trang
thành người đưa thư!
Hứa Gia Mộc nhất thời giận dữ đẩy cửa xe ra, đi tới hướng người kia đứng, sau
đó kéo áo hắn: “Dì Vân sao phải cho anh tiền?”
Người nọ vốn thấy kiếm được nhiều tiền đang tràn đầy phấn khởi, thình lình bị
hành động của Hứa Gia Mộc làm hoảng sợ, sau đó nghe lời nói của Hứa Gia Mộc,
mới ý thức được người trước mặt mình chính là Hứa thiếu gia.
Dường như Hứa Gia Mộc không có nhiều kiên nhẫn, nhìn hắn nửa ngày không nói
lời nào, đột nhiên cướp đi phong thư trong tay của hắn, sau đó lấy bật lửa ra,
nhắm vào xấp tiền thật dày: “Anh có nói không? Nếu không nói, có tin tôi đốt
hết toàn bộ số tiền này cho anh xem!”
“Hứa thiếu gia, dì Vân tìm tôi là vì trong nhà cần sửa sang gì đó…”
Căn bản Hứa Gia Mộc không muốn nghe lời nói vô ích, gọn gàng dứt khoát mở bật
lửa, ngọn lửa liền bùng lên, người kia sợ tới mức lập tức sửa miệng nói: “Tôi
nói, tôi nói, Hứa thiếu gia, số tiền này là Hứa phu nhân cho tôi.”
Lúc này Hứa Gia Mộc mới bỏ bật lửa xuống, nhìn người kia, dáng vẻ chờ hắn tiếp
tục nói.